Chương : Ảnh đế Nhiếp, trước kia anh là ăn mày à?
Tô Noãn Tâm cười nói: “Vất vả anh dẫn đường, vậy thì chúng ta vào thôi.”
Cửa đột nhiên bị mở ra, Nhiếp Hạo ngước mắt nhìn về phía cửa, thấy một lớn một nhỏ cười tủm tỉm bước vào. Khỏe môi anh cong lên, nhưởng mày nói: “Tới rồi.”
“Ảnh đế Nhiếp, bánh bột ngô mà anh muốn đây. Vẫn còn nóng hổi, mau ăn đi.”
Nhiếp Hạo kinh ngạc nhìn cô: “Đều là thời đại nào rồi, vẫn có thể tìm được món này cơ à?”
“Hừ, chỉ cần muốn thì sẽ làm được, chỉ cần có lòng thì sẽ tìm thấy.
Minh Dao cười tủm tỉm nói: “Sư tỷ của em chuyên môn về nhà một chuyến, tìm bà cụ hàng xóm giúp đỡ chỉ chị ấy cách làm đấy. Chị ấy đã tự nhào bột
Nhiếp Hạo cười nói: “Vất vả, cảm ơn” Sau đó mong chờ mở bình thủy, lấy một cái bánh bột ngô. Không ngờ vẫn còn nóng hổi.
Tô Noãn Tâm mở một chiếc hộp khác: “Nè, còn dưa muối nữa, có tới mấy loại cơ, không biết anh thích ăn loại nào nên tôi lấy mỗi loại một ít.
Nhiếp Hạo tiếp nhận hộp, gắp một miếng dưa chua bỏ vào bánh bột ngô rồi ăn. Không ngờ giống hệt mùi vị trong trí nhớ. Anh bình tĩnh hỏi Tô Noãn Tâm: “Nhà cô ở đâu?”.
“Trong con hẻm Đại Liễu, ở vùng ngoại ô. Sao vậy? Ảnh đế Nhiếp từng tới đó à?”
“Ừ, từng tới rồi.”
“Bánh bột ngô ngon không?”
“Ngon. Bánh bột ngô này do một bà lão làm à?”
“Đúng vậy”
“Năm nay bà lão bao nhiêu tuổi?”
“Hình như bảy mươi mấy.
“Vậy thì là bà ấy rồi.”
“Hả?”
Minh Dao khiếp sợ buột miệng: “Lúc nãy bà ấy kể hồi trẻ, bà ấy từng gặp một đứa ăn mày rất đẹp đến nhà bà ấy xin cơm, bà ấy cho người ta hai cánh bánh bột ngô bỏ thêm dưa chua, chẳng lẽ là anh?”
Nhiếp Hạo nhướng mày nhìn cô bé: “Đúng, chính là tôi.”
“Phụt. Tô Noãn Tâm cười phun ra, có cần thiết phải trùng hợp như vậy không?
Nhiếp Hạo nhướng mày: “Buồn cười lắm à?”
“Không, chẳng qua tôi thấy trùng hợp quá. Ảnh đế Nhiếp, trước kia anh là ăn mày à?”
“Má ơi, chẳng trách bao nhiêu truyền thông báo chí muốn điều tra bối cảnh của anh mà đều không điều tra được.
“Không có bối cảnh, xuất thân là ăn mày”
“Nếu truyền ra ngoài thì sẽ thành tin nóng đấy.
“Cho nên các cô sẽ truyền ra ngoài giúp tôi à?”
“Đương nhiên là không.”
Nhiếp Hạo tiếp tục ăn bánh bột ngô, ăn hăng say. Minh Dao nhìn cũng thấy thèm: “Cho em một cái. Thật sự ngon lắm à?” Nhiếp Hạo sảng khoái lấy cho cô bé một cái. Minh Dao ăn một miếng rồi nhổ ra, lau miệng nói: “Dở quá..
“Nói bậy, đây là món ngon nhất mà tôi từng được ăn trên đời này, đừng vứt đi, không ăn thì đưa tôi.”
“Ừm… Minh Dao trả bánh bột ngô đã cắn một miếng cho anh. Nhiếp Hạo cũng không ghét bỏ, cầm lấy nó tiếp tục ăn với dưa muối, mãi tới khi đã ăn hết bánh bột ngô, anh mới thỏa mãn nói: “Đúng vậy, lại hoàn thành một điều tiếc nuối của cuộc đời rồi.
“Hả? Tiếc nuối của cuộc đời?”
Nhiếp Hạo nhướng mày: “Món ngon thế này, lúc đó dì tốt bụng kia đã cho tôi hai cái, ăn xong tôi hỏi xin thêm, dì ấy bảo hết rồi, lúc đó trái tim tôi đều nguội lạnh”
“Vậy anh muốn ăn thì sau này lại đi tìm là được.”
“Thời gian trôi qua lâu lắm, tôi quên mất đường tới đó rồi, chỉ biết ở gần khu vực đó thôi.”