Chương : Dù sao lần đầu tiên, đều rất có ý nghĩa
Minh Dao tìm được nút mở, bấm mở rồi đứng trước giường cạo râu cho Nhiếp Hạo. Nhiếp Hạo cười khẽ: “Ngay cả Lục Viễn Phương cũng không có đãi ngộ này đâu nhỉ.
“Ừ, không có đâu, anh vinh hạnh đi.
“Ừ, rất vinh hạnh “Ha ha, coi chừng em cạo một nửa chừa một nửa cho anh, thế thì anh sẽ xấu chết.”
“Không, mặt đẹp thì làm kiểu gì chẳng đẹp.
“Xí, thật tự luyến.”
Chờ cạo râu xong, Nhiếp Hạo lấy lược, gỡ hai cái bím tóc của cô bé ra, giúp cô bé chải mượt tóc. Minh Dao hỏi: “Lần đầu tiên anh chải tóc cho người khác đúng không?”
“Sao em biết?”
“Bởi vì anh làm đau em.”
“Xin lỗi, tôi sẽ chải nhẹ một chút.”
“Không sao dâu, cũng không đau lắm. Không quan trọng, quan trọng là lần đầu tiên anh chải tóc cho con gái.
“Quan trọng cỡ nào?”
“Cũng như lần đầu tiên em cạo râu cho anh, đều rất quan trọng”
Dù sao là lần đầu tiên, đều rất có ý nghĩa. Sau này lúc cạo râu sẽ nhớ tới, trừ mình ra, người này là người đầu tiên cạo râu cho mình.
Nhiếp Hạo cũng hiểu, cười nói: “Đúng là nhỏ mà ranh ma. Tôi hết cách với em rồi.”
“Em mới hết cách với người già các anh thì có.
“Lại bắt chước tôi.”
“Không có đâu, em biết hết mà.”
“Muốn thắt bím tóc thế nào?”
“Chẳng lẽ em còn trông cậy vào anh tết bím tóc xinh đẹp cho em?”
“Tôi làm được thật đấy, em tin không?”
“Em không tin.”
“Em chờ xem.
Nhiếp Hạo lấy di động ra google một chút, tìm mấy video dạy cách làm, nhanh chóng học xong. Sau khi thắt bím tóc xong, Minh Dao chạy vào nhà vệ sinh soi gương, sau đó hài lòng chạy ra, nhướng mày nhìn Nhiếp Hạo: “Chàng trai được lắm. Nhiếp Hạo cười nói: “Anh đã nói rồi, chỉ cần anh muốn thì có thể làm được hết.
“Em có thể ngồi trên giường không?”
“Hum?”
“Em muốn ngồi trên giường chơi di động”
“Ngồi trên sofa không chơi được à?”
“Em muốn chơi di động của anh, cho nên không thể cách anh quá xa
Nhiếp Hạo bật cười: “Muốn xem tin đồn chứ gì? Lên đi.”
Trên đời này có hai loại con gái mà Nhiếp Hạo rất bất đắc dĩ. Một người là Kỷ Vân Như, người khiến anh không thể kháng cự. Một người là Minh Dao, người mà anh không muốn kháng cự, cứ tự nhiên đồng ý yêu cầu của họ. Ở trong bệnh viện nhàm chán hai ngày, cuối cùng cũng có người bầu bạn, anh vẫn rất luyến tiếc cảm giác này, ngay cả tâm trạng cũng vui hơn.
Hai người cùng nhau ngồi trên giường bệnh không rộng. Nhiếp Hạo sảng khoái đưa di động cho Minh Dao, Minh Dao nhận lấy rồi mở facebook lên, không hề ngoài ý muốn, bên dưới status mà Nhiếp Hạo mới đăng đã nổ tung. Chưa đầy nửa tiếng, không ngờ đã có mới mấy chục ngàn lượt share, hơn một trăm ngàn cments. Lưu lượng của Nhiếp Hạo thật đáng sợ. Nhưng kỳ quặc là không có mấy ai mắng chửi, mà đều khen ngợi cô bé xinh đẹp. Minh Dao há hốc mồm, khó tin nhìn Nhiếp Hạo: “Thế này là thế nào?”
Nhiếp Hạo nhướng mày nói: “Chẳng phải em bảo sẽ có người mắng tôi hay sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Bây giờ thì sao?”
“Không phù hợp lẽ thường…
“Ông Ngô sẽ nhận được tin tức trước tiên, ra mặt bác bỏ tin đồn”