Chương : Vậy thì Nhiếp Hạo là người rất đơn thuần?
Nghe vậy, Tô Ngọc Mỹ kinh ngạc nói: “Thật à? Bà Ngô chính là người đã sống hơn nửa đời người ở khu phố nhà chúng ta.”
“Thật đấy. Hơn nữa lúc trước mọi người đều đoán Nhiếp Hạo là cậu chủ nhà giàu phá sản nào đó, dù gì anh ấy cũng rất đẹp trai, còn có khí chất, ai ngờ lại xuất thân là ăn mày. Thế giới này thật thần kỳ”
Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Chắc là cũng như mẹ con mình, gặp được quý nhân. Cuộc đời này khó lường lắm, gặp được quý nhân trong cuộc đời thì sẽ dễ dàng thay đổi vận mệnh”
“Vâng, con cũng nghĩ vậy! Mà bây giờ Minh Dao với Nhiếp Hạo rất thân nhau, đều không đi cùng con, muốn ở lại với Nhiếp Hạo. Lúc hai người chơi với nhau cứ như hai đứa con nít ấy, lúc nãy con còn thấy họ tương tác trên facebook, cứ như hai đứa trẻ cãi nhau.
“Nghe có vẻ Nhiếp Hạo là người rất đơn thuần?”
“Ai mà biết. Nhưng mẹ cũng đừng nghi ngờ nhiều như vậy, Nhiếp Hạo rất tốt, lúc dạy diễn xuất cho con không hề giấu diếm, cũng coi như thầy của con.
“Được rồi, nếu Minh Viễn không bận tâm thì mặc con. Nhưng Minh Viễn chiều con, con cũng không thể được chiều mà hư, biết chưa? Phải biết có ơn trả ơn.
“Con biết rồi mà mẹ.”
“Con tới đây, Minh Viễn có biết không?”
“He he, con không nói cho chú. Hôm nay con chỉ muốn đi làm với mẹ, hình như chú rất bận, tối qua đã hơn giờ mà còn xem tài liệu, con không đi quấy rầy anh ấy. Lát nữa về nhà con nấu cơm cho anh ấy “Được rồi, chuyện của hai vợ chồng con, mẹ cũng khó mà nói cái gì, con biết là được.”
“Mẹ yên tâm, con đều biết mà”
“Vậy là được.”
“Mẹ làm việc xong chưa?”
“Xong cả rồi, mẹ đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Vậy thì con bóp vai cho mẹ. Mẹ vất vả rồi.”
Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Con đi bóp vai cho Minh Viễn thì tốt hơn, Minh Viễn mới thật sự vất vả. Công ty lớn thế này, một mình cậu ấy quản lý, việc gì cũng xử lý gọn gàng ngăn nắp, năng lực xuất sắc, đúng là rất có thực lực.
“Chú giỏi thế cơ à?”
“Không thì sao? Con cho rằng làm tổng giám đốc không cần làm gì hết cũng ngồi yên đếm tiền à?”
“Ha ha, con còn tưởng thế thật.”
“Làm gì đơn giản như thế. Mấy năm trước khi giới tài chính trong nước gặp phải bão tài chính, bao nhiều công ty lớn sụp đổ, ngay cả công ty hàng đầu cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Gần đây mẹ tiếp nhận chức vị tổng thanh tra tài vụ, tra xét báo cáo tài vụ năm đó, tập đoàn Quốc Doanh lại không hề bị liên lụy, trạng thái lợi nhuận không thua kém thu nhập bình quân mấy năm trước, có thể thấy được năng lực của Minh Viễn rất mạnh. Mẹ rất bội phục cậu ấy “Chủ nhà con đương nhiên là giỏi nhất.
Tầng ba mươi sáu của tập đoàn Quốc Doanh, văn phòng tổng giám đốc. Lệ Minh Viễn nhìn về phía cửa, nghe Lý Mạnh nói: “Nhưng không đi lên, đang ở chỗ tổng thanh tra Tô.”
Lệ Minh Viễn không nhịn được trừng anh ta, nói chuyện nửa chừng, không nói hết câu là muốn bị chửi hả? Anh thản nhiên hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Hình như cô ấy không có ý định lên đây, ở dưới lầu cùng tổng thanh tra Tô làm việc.”
Người mà anh phải đi theo Tô Ngọc Mỹ lặng lẽ báo cáo với anh.