Chương : Minh Viễn, cháu quản con bé chết tiệt này đi!
“Đây là cô Tô phải không? Tôi từng nghe nói tới cô, hôm nay được gặp, quả nhiên rất đáng yêu. Tô Noãn Tâm cười tủm tỉm nói: “Cháu chào chú…
Lương Khải Phong gật đầu, nhìn Tô Ngọc Mỹ hỏi: “Cô rảnh không?” Ý là Tô Noãn Tâm nói không tính, Tô Ngọc Mỹ nói mới tính.
Tô Ngọc Mỹ tức giận trừng Tô Noãn Tâm: “Con thật lắm Sau đó cười trả lời Lương Khải Phong: “Nếu là bàn về chuyện công việc thì dù không rảnh cũng phải rảnh. Trưa nay ăn cơm ở đâu?”
“Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho cô. Tôi không ngại cô dẫn theo người khác.”
“Vậy thì tôi không quấy rầy công việc của giám đốc Tô nữa. Tạm biệt cô bé.
“Tạm biệt chú!”
Lương Khải Phong vừa rời đi, Tô Noãn Tâm lập tức ép hỏi mẹ mình: “Mẹ, chú ấy là ai vậy? Làm nghề gì? Từng kết hôn chưa? Có con không? Có phải muốn theo đuổi mẹ không?”
Tô Ngọc Mỹ tức giận nói: “Con tò mò quá đấy! Mẹ đã bảo rồi, đó là giám đốc phòng tiêu thụ, bình thường rất ít giao tiếp, sao mẹ biết tình huống cá nhân của người ta”
“Chuyện nhỏ thôi, mẹ chờ tí, con đi hỏi thăm giúp mẹ
Tô Ngọc Mỹ vội kéo cô lại: “Noãn Tâm, con đừng xằng bậy, muốn ăn đòn hả?”
“Mẹ, con đang suy nghĩ cho nửa đời sau của mẹ mà, mẹ không ngăn được con đâu. Bye bye, lát nữa gặp lại Nói xong, cô tránh thoát tay mẹ mình chạy đi. Tô Ngọc Mỹ suýt nữa không đuổi kịp, hô to: “Nửa đời sau của mẹ không cần con bận tâm!”
Tô Ngọc Mỹ tức giận suýt nữa giơ chân. Bà không có chút tâm tư nào với người kia, con bé chết tiệt kia chỉ sợ thiên hạ không loạn à? Lần sau còn dám tới đây nữa thì cứ đuổi thẳng cổ, quả thực là hết cách rồi. Tô Ngọc Mỹ tức giận gọi điện thoại nội bộ cho Lệ Minh Viễn. Lệ Minh Viễn không ngờ cô nhóc lại nhây như thế, ngay cả mẹ mình cũng chọc giận.
Tô Ngọc Mỹ tức giận nói: “Minh Viễn, cháu quản con bé chết tiệt kia đi! Rảnh quá hay sao mà chạy tới công ty lo chuyện bao đồng! Dì sắp bị nó chọc tức chết rồi.”
Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm lại làm chuyện gì trời đất không tha vậy?”
“Đâu chỉ là trời đất không tha? Dì chỉ muốn nhét nó vào bụng đầu thai lại thôi!”
“Rốt cuộc cô ấy đã làm gì?” Mà khiến dì Tô tức giận đến thế? “Nó chạy đi hỏi thăm đời tư của Lương Khải Phong, muốn tìm bạn già cho dì! Dì đều sắp bị nó tức chết rồi!”
Lệ Minh Viễn buồn cười nói: “Có gì đâu, sức khỏe của dì đã khôi phục, cũng độc thân nhiều năm rồi, đã đến lúc nên suy xét tới vấn đề cá nhân. Cháu thấy Noãn Tâm làm không sai.”
Tô Ngọc Mỹ bực bội nói: “Con bé chết tiệt kia bị cháu chiều hư rồi. Cho dù muốn tìm bạn già cho dì thì cũng phải tìm người mà dì thích mới được. Con bé kia không hỏi gì đã chạy ra ngoài hỏi thăm, nếu làm ầm lên bị Lương Khải Phong biết con gái dì hỏi thăm đời tư của ông ấy, còn tưởng rằng dì thích ông ấy lắm.”
Lệ Minh Viễn cười khẽ: “Vâng, dì nói có lý, cô nhóc đúng là nhây quá. Cháu sẽ nhắc nhở cô ấy. Nhưng chắc cô ấy sẽ không gióng trống khua chiêng hỏi người khác đâu”
“Ai mà biết! To đầu rồi mà còn xớn xa xớn xác, kéo lại cũng không được.”
“Sao Noãn Tâm lại biết Lương Khải Phong?”