Chương : Hửm? Công ty rác rưởi?
Trời đất, chú đang cười trên nỗi đau của người khác à? Cô không nhịn được trợn tròn mắt: “Chú thay đổi rồi…
“Hửm? Tốt hơn hay xấu đi?”
“Chú xấu đi. Trở nên hư hỏng cực kỳ! Không thương em gì hết!”
Lệ Minh Viễn đứng dậy, đi về phía cô, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm. Tô Noãn Tâm lùi về sau một bước, vừa lúc sau lưng là bức tường trực tiếp đụng vào tường. Lê Minh Viễn tiến lên kabedon cô. Tô Noãn Tâm nuốt nước miếng, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, lắp bắc: “Chú… chú định làm gì?”
Lệ Minh Viễn vốn chỉ định hù dọa cô nhóc một chút, nhưng thấy cô nhóc vừa nuốt nước miếng vừa cắn môi, anh vẫn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.
Tim Tô Noãn Tâm đập thình thịch, một tay đặt trên ngực Lệ Minh Viễn đẩy ra để tỏ vẻ chống cự, nhưng chẳng khác nào dụ dỗ. Lệ Minh Viễn như được cổ vũ, tiếp tục hôn cô. Khoảng năm phút sau, Lệ Minh Viễn mới tha cho cô.
Nếu không phải Tô Noãn Tâm khẩn trương đến mức thở không nổi, Lệ Minh Viễn sợ cô nghẹt thở thì chắc vẫn sẽ tiếp tục, chỉ cảm thấy hương vị của cô nhóc quá ngọt, nấm kiểu gì cũng không đủ, càng nếm sẽ càng ngượng.
Được buông ra, Tô Noãn Tâm suýt nữa mềm nhũn ngã xuống, được Lệ Minh Viễn nhanh tay kéo một phen mới đứng vững được. Mặt cô đỏ bừng, không dám ngước mắt đối diện với Lệ Minh Viễn, cúi đầu đứng yên như một đứa trẻ ngoan.
Lệ Minh Viễn buồn cười, thì ra đối phó với cô nàng nghịch ngợm này, chỉ có chiêu này là tốt nhất thôi sao?
Họ đã từng làm chuyện thân thiết không biết bao nhiều lần, vậy mà cô nhóc vẫn dễ dàng xấu hổ như vậy. Đứng gần một chút như có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống trận của cô. Lệ Minh Viễn nâng cằm cô lên, giọng trầm thấp hỏi: “Hửm? Còn hư hỏng không?”
Tô Noãn Tâm bĩu môi trừng anh: “Chính là hư hỏng!”
“Hửm? Còn muốn tiếp tục à?”
Tô Noãn Tâm vội che miệng lại, lắc đầu nguầy nguậy. Không thể tiếp tục, nếu còn tiếp tục thì cô sẽ nghẹt thở mất.
Lệ Minh Viễn búng trán cô: “Vậy thì em ngoan chút.”
Cô không ngoan hồi nào? Rõ ràng là chủ đáng ghét, chẳng những bị mẹ đánh, lên lầu mách lẻo mà còn bị chú bắt nạt. Cô thật đáng thương, hu hu hu.
“Trưa nay cùng nhau ăn cơm không?”
Tô Noãn Tâm ngoan ngoãn lắc đầu: “Không được, trưa nay mẹ em đã đồng ý ăn cơm với Lương Khải Phong, bởi vì em ra ngoài hỏi thăm lung tung nên mẹ bắt em phải đi với mẹ, không thì mẹ sẽ hủy cuộc hẹn “Hửm? Em muốn tìm bạn đời cho mẹ lắm à?”
“Có phải chủ đều biết không?”
“Ừ, biết.
“Trời ạ! Công ty của chú là công ty rác rưởi gì vậy? Tin đồn lan truyền nhanh thế! Vậy thì có phải người khác đều biết không?”
“Không phải, là dì Tô gọi điện mách anh nên anh mới biết “
“À à…”
“Hửm? Công ty rác rưởi?”
“Không có không có, em nói lung tung, tập đoàn Quốc Doanh của chủ là công ty lớn số một số hai trong nước, danh tiếng rất tốt!”
Lệ Minh Viễn đều lười so đo với cô, chỉ nói: “Lương Khải Phong làm người không tồi, rất đáng tin cậy”