Chương : Ai bảo bà miệng tiện! Muốn ăn đòn trách được ai?
Nhà hàng xảy ra chuyện, người ở bàn ăn gần đó đều rời đi. Nhân viên phục vụ, giám đốc nhà hàng đều chạy tới muốn xử lý vấn đề. Tô Noãn Tâm lại không cho họ cơ hội. Cuối cùng bàn bị lật đổ, ghế bị đập, đồ ăn trên bàn mình với bàn người khác đều bị Tô Noãn Tâm lấy đi đánh người.
“Mẹ với chú Lương ra ngoài trước đi, để con cho chúng một bài học!”
“Noãn Tâm, con đừng xằng bậy.
Tô Noãn Tâm đã không nghe được. Bà Cổ muốn răn dạy cô, vậy thì cô sẽ chơi với bà ta tới cùng.
“Noãn Tâm, nghe lời! Con không dừng tay lại thì mẹ sẽ giận đấy!”
“Không! Nhà họ Cổ dựa vào đâu mà khinh người quá đáng như thế, còn không phải là vì cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt! Hôm nay con sẽ cho chúng thấy ai mới là kẻ dễ bắt nạt!” Dứt lời, cô lại cầm bàn ăn đập về phía bà Cổ. Bà Cổ hoàng sợ giơ tay ngăn cản, tay bị đập trúng đau đớn, hét ầm lên.
“Á! Giết người! Con hoang giết người! Còn không mau bắt lấy cô ta!”
Hai vệ sĩ áo đen cười khổ. Con nhóc này rõ ràng là luyện võ, đâu dễ dàng bắt được như thế.
Hai vệ sĩ mặc đồ thường do Lệ Minh Viễn an bài bảo vệ Tô Noãn Tâm thấy tình huống bên trong không đúng nên cũng xông vào.
“Cô Tô, có người đánh cô à?”
“Đó, chính là người đàn bà đó! Bắt bà ta lại cho tôi! Còn kêu vệ sĩ của bà ta đánh tôi nữa chứ! Thời đại này làm như người khác không có vệ sĩ ấy! Chủ nhà tôi cũng an bài vệ sĩ cho tôi! Võ công còn lợi hại hơn vệ sĩ của bà!”
Bà Cổ bị hai vệ sĩ đột nhiên xuất hiện bắt lấy, hoảng sợ run lên: “Tô Noãn Tâm, rốt cuộc cô muốn làm gì.
“Muốn làm chuyện mà bà Cổ sẽ làm với tôi, chẳng phải bà muốn đánh tôi sao? Vậy thì tôi sẽ đánh bà!”
Dứt lời, cô giơ tay tát thẳng lên mặt bà Cổ, tiếng bạt tai thanh thủy vang lên trong nhà hàng. Nhân viên phục vụ và giám đốc nhà hàng hoảng sợ. Bà Cố ôm mặt, khó tin nhìn Tô Noãn Tâm: “Con tiện nhân, mày dám đánh tao hả?”
“Chát!” Lại một cái tát nữa đánh vào mặt bà ta. Tô Noãn Tâm cười lạnh: “Ai bảo bà miệng tiện! Muốn ăn đòn biết trách ai?”
Tô Ngọc Mỹ nhíu mày, chạy tới kéo Tô Noãn Tâm lại: “Noãn Tâm, con đừng làm bậy.”
Tô Noãn Tâm tức giận đến mức vành mắt đỏ lên, trừng Tô Ngọc Mỹ: “Tại sao lại phải nhịn? Lúc nào cũng nhịn! Bị người ta ức hiếp thoải mái lắm sao? Con không cho người khác bắt nạt mẹ! Ai bắt nạt mẹ, khiến mẹ chịu thiệt thòi, con sẽ giết chết kẻ đó! Cho dù phải ngồi tù con cũng giết chúng!
Vành mắt Tô Ngọc Mỹ cũng đỏ, mềm giọng nói: “Noãn Tâm, đều là những kẻ râu ria thôi, mẹ không quan tâm đầu, chỉ cần con khỏe mạnh bình yên là mẹ vui rồi, mấy cái khác đều không quan trọng “Bị người ta đè đầu cưới cổ mà còn không quan trọng à? Đối với con thì rất quan trọng! Con càng muốn đánh Con đánh chết bà ta!”
Nói rồi, cô giơ tay muốn tát lên mặt bà Cổ, lại bị Tổ Ngọc Mỹ ôm chặt cánh tay kéo sang một bên. Thấy vẻ mặt hung ác tới mức mất lý trí của Tô Noãn Tâm, Tô Ngọc Mỹ đau lòng tới mức rơi nước mắt: “Noãn Tâm, nghe lời, không thể đánh người.”
“Mẹ đừng kéo con được không?”
Mỗi lần bà Cổ đều bày ra tư thế phu nhân chính thất đối đãi với tiểu tam đã khiến cô ngứa mắt, hôm nay có hạ quyết tâm phải xử lý bà ta. Chính bà ta tự dâng lên, không đúng sao?