Chương : Tôi thích cho cô ấy ý vào tôi, cô Cổ có ý kiến à?
Cổ Minh Đức nhíu mày nói: “Tôi đã bảo bà đừng trêu vào hai mẹ con họ, bà coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tại hả?”
“Tôi nào biết đứa con gái riêng chó má của ông lại là một con chó điên thích cắn người lung tung! Lần trước nó bắt nạt Thanh Nhã, lần này bắt nạt tôi! Nó đúng là cuồng vọng hết sức, coi trời bằng vung!”
Vành mắt Cổ Thanh Nhã đỏ hoe: “Đúng thế. Bố, TÔ Noãn Tâm đúng là khinh người quá đáng
Cổ Thanh Dương cũng nói: “Bố, lần này mẹ bị đánh ra nông nỗi này, không thể bỏ qua được
Chỉ có Cổ Thiên Linh đứng im một chỗ không lên tiếng. Cô ta từng chứng kiến mẹ mình giao phong với hai mẹ con kia, hầu như mỗi lần đều là mẹ mình ỷ vào thân phận phu nhân chính thất mà hùng hổ gây sự với người ta. Nếu cô ta không nhầm thì lần này chắc chắn cũng thế.
Cô ta chỉ cảm thấy mẹ mình già rồi nên bắt đầu hồ đồ, biết rõ người chống lưng cho hai mẹ con nhà đó là Lệ Minh Viễn, ngay cả bố mình cũng không thể trêu vào, vậy mà càng muốn rước phiền toái cho nhà mình.
Cho dù lần này mẹ mình bị đánh, có lẽ Lệ Minh Viễn cũng sẽ không để yên, không chừng còn chủ động tìm tới tận nơi cảnh cáo nhà họ Cổ.
Nhưng Cổ Thiên Linh không thể ngờ được là Lệ Minh Viễn lại tới nhanh đến thế. Mẹ mình còn chưa băng bó xong, người ta đã tới phòng bệnh.
Thấy Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm xuất hiện ở cửa, sắc mặt Cổ Minh Đức rất khó xem, trực tiếp bỏ qua Tô Noãn Tâm, bực bội nhìn Lệ Minh Viễn: “Tổng giám đốc Lê tới đây làm gì? Tới cười nhạo nhà họ Cố hả?”
Lệ Minh Viễn nói: “Dẫn cô nhóc tới xin lỗi bà Cổ.”
Nghe thấy là tới xin lỗi, bà Cổ lập tức hùng hổ kêu to: “Tôi không tiếp tục cô ta xin lỗi! Tôi là trưởng bối mà bị vấn bối đánh ra nông nỗi này, về sau tôi không còn mặt mũi nào gặp người khác.
Tô Noãn Tâm tức tối nói: “Vậy thì bà cứ co đầu rút cổ ở nhà, đừng ra ngoài làm gì nữa! Dù sao loại người như bà ra ngoài cũng chỉ mất mặt mà thôi.”
“Tô Noãn Tâm!” Bà Cổ tức giận điên người, cũng không bận tâm vết thương trên mặt mà hét lên.
Cổ Thanh Nhã vành mắt đỏ hoe, nói: “Tổng giám đốc
Lệ nhìn cô ta đi, cô ta ỷ vào anh nên mới dám kiêu ngạo như thế. Mẹ tôi bị cô ta đánh ra nông nỗi này mà cô ta không hề áy náy chút nào, tới nhận lỗi mà còn dám kiêu ngạo như vậy.”
Lệ Minh Viễn chẳng buồn nhìn cô ta: “Tôi thích cho cô ấy ỷ vào tôi, cô Cố có ý kiến hả?”
Cổ Thanh Nhã nghẹn lời. Cổ Thiên Linh nhìn cô ta như đang nhìn kẻ ngốc. Cô đã sớm nhận ra Lệ Minh Viễn yêu Tô Noãn Tâm thật lòng, nếu một người đàn ông đã thật lòng với một người phụ nữ thì anh ta sẽ không còn lý trí, hầu như suy nghĩ về vấn đề gì, nói câu gì cũng sẽ bất giác nghĩ tới người trong lòng. Cho nên Cổ Thanh Nhã chỉ biết tự rước lấy nhục mà thôi.
Cho dù cô ta hạ thấp Tô Noãn Tâm cỡ nào, Lệ Minh Viễn cũng sẽ không cho rằng cô ta cao quý hơn, sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bởi vì cô ta cũng từng trải qua chuyện như vậy, sau đó bị sỉ nhục tới mức không dám tiểu tưởng những thứ không thuộc về mình.
Có lẽ người duy nhất tỉnh táo trong nhà họ Cố chính là Cổ Thiên Linh.
Nghe giọng điệu của Lệ Minh Viễn, Cổ Minh Đức lại tức giận: “Nếu tổng giám đốc Lệ tới đây để chế giễu thì nhà họ Cổ chúng tôi không hoan nghênh cậu!”