Chương : Nếu đã như vậy, bà Cổ, cô thề đi!
Cổ Minh Đức tức giận hét lên với bà Cổ: “Bà quả thực là làm loạn mà! Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi! Tại sao bà nhất định không chịu để lời tôi nói vào lòng vậy?”
Bà Cổ tức giận thở hổn hển nói: “Đó cũng là do Cổ Minh Đức ông phản bội tôi trước! Tôi rất là tức giận! Một kẻ từng làm kẻ thứ ba cho ông như cô ta dựa vào cái gì mà có thể sống tốt như vậy!”
“Tôi chính là không vừa mắt cô ta!”
“Bà quả thực là làm loạn mà!” Hai mắt Cổ Minh Đức đỏ lên vì tức giận.
“Ông cũng là khốn nạn! Bà ông tìm kẻ thứ ba ở bên ngoài trước, phá hủy tình cảm vợ chồng của chúng ta! Tôi biến thành bộ dạng như ngày hôm nay còn không phải là do ông ban tặng hay sao?”
“Được rồi… Vậy thì chúng ta đừng nói gì nữa, những gì tôi thiếu bà tôi sẽ trả lại cho bà! Tôi cũng không có phản bội bà… Chúng ta ly hôn đi!”
“Ông dám!”
Ông Ngô nhíu mày nói: “Việc nhà thì đóng cửa tự xử lý sau! Ở đây đang có người ngoài đó!”
Cổ Minh Đức cười khổ nói: “Khiến ông Ngô chê cười rồi…”
“Không có gì mà chê cười cả… Thằng nhóc cậu cũng là… Lúc còn trẻ, nghe thằng nhóc Vân Tiêu kia nói về cậu, hầu như đều nói cậu cố chấp, lý lẽ cứng nhắc… Thắng nhóc kia cũng vì thích cái tính cách này của cậu mới mang theo cậu đi lăn lộn xã hội…
“Nhưng cái cách làm này của cậu là không đúng… Nói trắng ra là Vân Tiêu thiếu cậu.”
“Ở giữa một cặp vợ chồng, cái quan trọng là tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau… Một bước sai là các bước sau cũng sẽ sai, hy vọng là cậu hiểu được cái đạo lý này!”
Cổ Minh Đức và Lệ Minh Viễn đều hiểu lời này của ông Ngô.
Cổ Minh Đức cũng có chút hối hận… Nếu như ông nói rõ chân tướng với vợ ngay từ đầu và cùng nhau giữ gìn bí mật này thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này.
Nhưng chuyện lớn như vầy, ông ta không thể tin bất cứ kẻ nào, cho nên không thể nói.
Mà bây giờ bộ dạng của bà Cố giống như là bị điên vậy, ông ta càng không dám nói với bà ta những thứ này.
Ông ta hít sâu vào một hơi, nói: “Ông Ngô nói có lý… Nhưng có rất nhiều chuyện bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.”
“Hơn nữa… Tôi đã quyết định, Vân Tiêu đối xử với tôi rất tốt… Tôi sẽ trung thành với anh ấy cả đời!”
“Tôi cũng không mong sau khi anh ấy tỉnh lại sẽ cảm kích tôi… Tôi chỉ cần không thẹn với lương tâm là được!”
Tô Noãn Tâm khẽ nói thầm bên tai Lệ Minh Viễn: “Chú ơi… Bọn họ nói cái gì vậy, em nghe không hiểu gì cả.
Lệ Minh Viễn cười thản nhiên nói: “Chuyện người lớn, trẻ con không hiểu đâu…
“Em không phải trẻ con nhá.”
“Ngoan… Mọi chuyện sẽ được giải quyết xong nhanh thôi.”
“Haizz.
Ông Ngô thở dài nói: “Thôi… Thằng nhóc cậu làm người cứng nhắc, ông già này có nói cũng vô dụng! Chuyện này, vốn dĩ tôi không định bỏ qua, tốt xấu gì cũng là người mà ông già này tự mình nhận làm cahus gái, ai dám bắt nạt con bé chính là đang đánh lên mặt ông già này!”
“Nhưng… Nể mặt mũi cậu… Chuyện này xử lý nhẹ thôi.” Cổ Minh Đức cười khổ nói: “Cảm ơn ông Ngô…
“Đừng vội… Xử nhẹ theo ý của tôi chưa chắc đã là nhẹ đối với mọi người trong nhà cậu!”
“Ông Ngô là người hiểu lý lẽ, xử lý thế nào… Cổ Minh Đức tôi không dám hai lời, tất cả theo hết ý ông!”
“Được… Nếu đã như vậy, bà Cố! Cô thề đi!”