Chương :
Khóc đến xấu chết đi được
“Về sau bà ấy còn để ý đến em không?”
“Tất nhiên… Dì Tô chỉ có mỗi một đứa con gái là em, không để ý đến em thì để ý đến ai?”
Tô Noãn Tâm khịt mũi nói: “Thế nhưng mà chú à… Mẹ em nói em bị chú chú chiều hư, em thật sự bị chiều hư sao?”
“Đúng vậy.” Lệ Minh Viễn thành thật nói.
“Ô hu hu! Vậy em thật sự xấu đi sao…
“Ngoan… Đừng khóc… Ngoan ngoãn nghe anh nói. Tô Noãn Tâm im lặng, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn anh. Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Khóc đến xấu chết đi được..
Sau đó anh cầm khăn lau nước mắt, nước mũi cho cô rồi mới nói: “Bản chất thì không xấu… Chỉ là cách làm, có lẽ là do mẹ em tương đối lớn tuổi, sẽ không tán đồng cách làm của em, anh cũng lớn tuổi hơn em, cũng không quá tán đồng cách làm của em… Nhưng anh cũng cảm thấy vấn đề này không lớn.
“Bản chất không xấu, vậy xấu ở chỗ nào?”
“Theo anh mà nói… Không hư, chỉ là tự tin hơn một chút… Không sợ phiền phức một chút.
“Vậy chú còn nói là?”
Lệ Minh Viễn cũng không biết là nên nói như thế nào.
Nhóc con vì không biết chân tướng mọi chuyện cho nên thật sự coi Cổ Minh Đức là bố của mình, cũng thật sự đau lòng cho mẹ của mình cho nên mới làm chuyện như vậy.
Mà dì tô, cũng bởi vì không biết chân tướng mọi chuyện cho nên thật sự cho rằng nhóc con là huyết nhục của nhà họ Cố, cho nên mới tức giận như vậy…
Cho nên chuyện này rất khó giải thích.
Anh chỉ biết là nếu cứ nuông chiều nhóc con làm việc như vậy thì mâu thuẫn giữa hai mẹ con sẽ càng trở nên lớn hơn.
Đó là lý do tại sao anh muốn nói.
Anh thở dài trong lòng, nói: “Có phải thế không… Anh cảm thấy em không sai, dì Tô lại cảm thấy em có lỗi, nếu như em quan tâm dì Tô… Thì về sau làm việc khiêm tốn một chút.
“Em hiểu ý của chú…
“Vậy về nhà trước đi… Trong nhà có rượu thuốc, trở về nhà anh sẽ giúp em xoa bóp, ngày mai tỉnh dậy sẽ đỡ đau hơn.
Tô Noãn Tâm ôm cổ anh, chui vào ngực anh nói: “May mà có chú… Nếu không thì em rất là tuyệt vọng, đến cả mẹ em cũng mặc kệ em
Giọng nói của Lệ Minh Viễn trở nên ôn hòa: “Ngốc… Dì Tô chỉ đang tức giận thôi… Anh sẽ nói với dì ấy”
“Vậy chú nhất định phải giúp em đó… Em sẽ nghe lời, về sau hứa sẽ không gây chuyện gì nữa.
“Lời hứa có tác dụng chứ?”
“Thật…
“Ừ, tin em.”
“Vậy chúng ta về nhà đi… Em đang định nấu canh cho chú uống, hiện tại không nấu được nữa.
“Lần sau rồi nấu… bây giờ về nhà nghỉ ngơi trước đã
Nhóc con đã phải chịu khổ rồi.
Thế mà lại quỳ từ tận trưa tới giờ…
Lệ Minh Viễn đau lòng muốn hỏng rồi.
Lệ Minh Viễn vô cùng đau lòng.
Thế là anh chủ động bề ngang cô lên, đi ra khỏi phòng làm việc. Tô Noãn Tâm làm sai, không dám ỷ sủng sinh kiêu, bĩu môi nói: “Chú ơi em có thể tự đi được.”
“Đầu gối em đang bị thương… Đi đường sẽ bị đau, không sau đâu, em nhẹ như thế, bế cũng không tốn bao nhiều sức lực”
Tô Noãn Tâm ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào trong cổ anh, nói: “Chú thật tốt.
Khóe môi Lệ Minh Viễn hơi cong lên, không nói gì. Mới vậy đã tốt rồi sao?
Thứ anh muốn cho cô… Chỉ có thể nhiều hơn.
Tô Noãn Tâm không ngờ cảnh tượng cô đánh người trong nhà hàng sẽ bị người ta chụp được và đăng lên trên mạng.
Bên trên facebook, dư luận đang sôi trào.
Phần lớn mọi người đều nói cô ỷ sủng sinh kiêu, hỷ vào có Lệ Minh Viễn chiều chuộng cho nên vô pháp vô thiên, ở bên ngoài hành hung đánh đập một quý bà.
Chỉ có một phần nhỏ người nói chắc là có nguyên nhân gì mới đánh, người ở hiện trường rất nhiều… Thậm chí cả Lệ Minh Viễn cũng bị người khác phê bình là nuông chiều vợ nhỏ đến vô pháp vô thiên, tự tung làm việc ác trước mặt công chúng. Nhưng mà cả Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn vẫn chưa biết chuyện này.