Chương : Mẹ ơi, có thể nhìn thấy ảnh chụp trước kia của chú!
Cô yên lặng ngước mắt nhìn thoáng qua chú này mình một cái, sau đó so sánh: “Tạm được… Không đẹp trẻ bằng chủ nhà chị”
Lê Hân nhìn thoáng qua Lệ Minh Viễn, có chút lắp bắp nói: “Á… Chị Noãn Tâm, chị mà so như thế. Là không có cách nào có thể so sánh được, đàn ông khắp thiên hạ đều không đẹp trai bằng chủ nhà chị…… “Ha ha, không biết chủ nhà chị hồi cấp ba trông như thế nào!”
“Haiz… Nhân sinh thật đáng tiếc nuối!”
Lệ Minh Viễn tức giận quét mắt nhìn cô một cái: “Tiếc nuối cái gì?”
“Quân sinh ta chưa sinh… Ta sinh quân đã già… Như thế mà chưa đủ tiếc nuối sao!”
“Tô Noãn Tâm!” Lệ Minh Viễn trực tiếp đen mặt.
Tô Ngọc Mỹ cảm thấy có chút buồn cười nói: “Noãn Tâm, con đang nói Minh Viễn già sao?”
“Không có… Con chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không sinh vùng một niên đại với chú… Nếu mà thời cấp ba bọn con có thể quen biết yêu đương thì tốt biết bao, không đúng, nếu mà thời cấp hai mà gặp được chú, con nguyện yêu đương sớm luôn!”
“Cảm giác cấp hai vẫn muộn… Đáng lẽ nên quen nhau từ lúc còn học cấp một!”
“Ai da, lúc nhà trẻ gặp được nhau thì tốt rồi.”
Đám người nghe thấy vậy thì trực tiếp dở khóc dở cười. Lệ Minh Viễn hít một hơi nói: “Cái đầy nhỏ này của em suốt ngày nghĩ cái gì vậy!”
“Người ta đang cảm thấy tiếc nuối mà.”
“Noãn Tâm, mau ăn cơm đi, ăn cơm xong rồi nói chuyện tiếp?” Tô Ngọc Mỹ không nhịn được nói.
Tô Noãn Tâm buồn chán suốt cả một ngày, vất vả lắm mới có thêm được một đồng bọn để nói chuyện phiếm, cho nên phá lệ ăn cơm rất nhanh.
Sau đó kéo Lê Hân đến ghế sopha phòng khách ngồi tám chuyện tiếp.
Lệ Minh Viễn bị bơ suốt cả quá trình, sau khi cơm nước xong xuôi thì đi lên thẳng tầng.
Ảnh chụp thời cấp ba?
Ảnh chụp thời tiểu học?
Ảnh chụp thời đi nhà trẻ?
Anh có hết!
Không biết con nhóc kia lấy đâu ra nhiều tiếc nuối như vậy.
Lệ Minh Nguyệt đang đi ăn liên hoan với đồng nghiệp thì bị anh họ mình gọi điện thoại tới, bắt cô ta trở về nhà tìm ông nội lấy album ảnh của ảnh, sau đó tự mình mang tới cho anh.
Sau khi Lệ Minh Viễn nhận được album ảnh thì để cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Lệ Minh Nguyệt hỏi anh: “Chị dâu có ở đây không?”
“Vậy em lên tìm chị dâu chơi một lát.
“Tùy em.
Có thêm Lệ Minh Nguyệt, trong phòng khách càng nhộn nhịp hơn.
Trên cơ bản là bố cô gái này đang thảo luận về trường của mình.
“Minh Viễn, đây là em họ của thư ký Lý, hôm nay tới đây làm khách, nói chuyện rất hợp ý với chị.
“Vừa nãy em vừa mới vào cửa đã nghe thấy hai người trò chuyện, hai người đang trò chuyện gì đó, không ngờ hai người lại trò chuyện hợp nhau như thế, người này nói còn nhanh hơn người kia.”
“Ha ha… Trò chuyện về hot boy trường!
Lệ Minh Nguyệt sửng sốt một chút: “Hả? Hot boy?”
“Đúng vậy! Hân nói hot boy của trường em ấy rất đẹp trai, chị thấy còn không đẹp trai bằng chủ nhà chị Minh Nguyệt, chị cảm thấy thật tiếc nuối… Chị không được nhìn thấy bộ dáng cấp ba của chú, còn cả bộ dáng cấp hai với lúc học tiểu học đi nhà trẻ nữa.”
Cho nên anh họ cô ta vì không muốn để chị dâu tiếc nuối cho nên nửa đêm nửa hôm khuya khoắt bắt cô ta đến tìm ông nội hỏi về album ảnh, rồi bắt cô ta lặn lội đường xá xa xôi mang đồ tới đây?”
Anh họ thật quá đáng! “Muốn xem thì cũng không phải là không thể, để em đi mượn album ảnh của anh họ! Mỗi năm ông nội đều sẽ cho người chụp ảnh anh họ để lưu giữ đó!”
“Oa! Thật sao!”
“Thật! Anh em đang giữ album đó. Mọi người chờ tý, bây giờ em sẽ đi mượn anh họ.
Nói xong thì chạy thẳng lên trên tầng Tô Noãn Tâm với Lê Hân vui vẻ muốn điên luôn. Mẹ ơi, có thể được xem ảnh chụp trước kia của chú!
Trong lòng cô vô cùng mong chờ.
Nhưng nếu album ở trong tay chú, tại sao trước đây chú không cho cô xem?