Chương : Mẹ ơi, quả thực đẹp trai đến không có bạn bè
Tô Noãn Tâm hấp tấp chạy lên tầng, chạy thẳng đến phòng làm việc.
Cô thấy trên bàn làm việc của chủ có đặt một quyển album dày cộp…
Cô đưa tay muốn cướp.
Thì lại bị Lệ Minh Viễn đè tay lại.
“Tô Noãn Tâm, em là thổ phỉ sao?”
“Không phải chú muốn cho em xem sao?”
“Không muốn cho”
“Chú đừng như thế… Người ta muốn xem mà!”
“Dì Tô về rồi à?”
“Vâng, sau khi mẹ em ăn cơm xong thì đã về luôn, chú à, chú buông tý em ra đi mà… Người ta muốn xem album”
“Lại làm nũng?”
“Được không… Chú tốt nhất, chú đối xử với người ta tốt nhất. Chỉ là một cuốn album thôi mà, chú cho em xem một cái là được mà!”
Lệ Minh Viễn trực tiếp đưa tay giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo cả người cô vào trong ngực. Tô Noãn Tâm thuận thế ngồi lên đùi anh, trái tim bắt đầu đập loạn.
Giọng nói có chút yếu thế: “Chú muốn… Làm gì thế?”
Lệ Minh Viễn ngồi trên ghế làm việc, ôm cả người cô vào trong ngực nói: “Không phải em muốn em album ảnh sao?”
“Chú muốn… Ôm em cùng xem sao?”
“Ừ. Muốn xem từ đâu?”
“Xem ngược… Xem từ gần đây nhất ngược trở lại.” Cô muốn nhìn xem bộ dáng của chủ trước khi gặp cô như thế nào.
“Được.”
Lệ Minh Viễn lật sách từ phía sau ngược lên trên.
Tô Noãn Tâm nhìn thấy ảnh chụp năm ngoái của Lệ Minh Viễn, không hề có chút hứng thú nói: “Nhìn không khác gì hiện tại cả, tiếp tục lật đi.”
Cứ vậy lật đến Lê Minh Viễn của mấy năm trước, Tô Noãn Tâm mới phát hiện có chút thay đổi.
“Chú ơi, lúc đó chủ bao nhiêu tuổi”
“Hai mươi bốn “Nhìn rất ngây ngô… Dáng dấp rất đẹp trai!”
“Hiện tại không đẹp trai sao?”
“Hiện tại cũng rất đẹp trai… Nhưng bây giờ chú tương đối trưởng thành, trầm ổn… Rất khiến người ta cảm thấy an tâm, còn trong ảnh thì nhìn chú rất ngây ngô, giống một thằng nhóc mới lớn, ha ha.”
“Cười anh?”
“Không có… Rõ ràng là em đang khuếch đại sự đẹp trai của chú, chị lật tiếp đi, em vẫn còn muốn xem.”
Lại tiếp tục lật về phía trước, đó chính là ảnh chụp thời đại học của Lệ Minh Viễn.
“Oa! Chú thời đại học… Chắc chắn là cấp bậc hotboy! Ở trong trường học không có học sinh nữ nào thích chú sao?” ?
“Không biết, không để ý” e “Phụt… Vậy lúc đi học chú làm gì?”
“Đi học không phải là vì học tập sao?”
“Nói bậy, đại học rõ ràng là vì yêu đương, cùng góp nhặt mối quan hệ địa phương… đâu có mấy người sẽ dùng trái tim để học đâu”
“Anh chính là như vậy? “Chú thật là giỏi”
“Không xem nữa”
“Đừng… Chú ơi em sai rồi! Người ta vẫn muốn xem nữa.”
“Còn nói lung tung nữa thì nghỉ!”
“Biết rồi biết rồi.”
Sau đó chính là ảnh thời cấp ba mà Tô Noãn Tâm mong chờ mãi.
Trên ảnh, Lệ Minh Viễn mặc một cái áo chữ I màu trắng… Quần thể thao màu đen kiểu lộ ra chân trần, đi một đôi giày chạy đua.
Mẹ ơi, quả thực đẹp trai đến không có bạn bè!
Tô Noãn Tâm nhìn thiếu niên trên tấm ảnh, tóc ngắn có vẻ hơi lộn xộn, tóc mái rũ xuống trán, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh sáng trong mắt không ai bì nổi, trái tim không nhịn được nhảy loạn. |Lệ Minh Viễn cảm nhận được tim đập của cô, đáy lòng không khỏi khẽ động. c .
Âm thanh âm trầm khẽ vang lên tại cô: “Đẹp lắm sao?”
Xem ảnh mà nhịp tim tăng tốc luôn. Không hiểu sao Lệ Minh Viễn có chút cạn lời.
“Đúng vậy. Rất đẹp trai… Chú ơi, hình như em vừa gặp đã yêu chú của thời cấp ba rồi.”