Chương : Minh Nguyệt
Những lời này không thể nói lung tung “Tại sao lúc đưa xong không về luôn, mẹ vẫn đang chờ con về cùng làm SP đây này, chờ con trễ như vậy rồi.”
“Mẹ đợi con làm cái gì, một mình mẹ làm là được rồi mà. Con còn trẻ, có bảo dưỡng hay không cũng không quan trọng: “Ý con là nhe con là người đẹp hết thời cho nên mới cần phải bảo dưỡng?”
“Mẹ làm sai thế? Giống như ăn phải thuốc nổ vậy “Còn không phải là do thím hai của con. Đến chết không biết xấu hổ, suốt ngày ân ân ái ái trước mặt mẹ, nói chú hai của con đối xử với bà ta tốt như thế nào! Cha con thì hay rồi, đi bận rộn suốt ngày, không biết là bận rộn cái gì?”
“Mẹ… Gần đây công việc của bố bộn bề, ông ấy quản lý nhà máy, muốn đẩy nhanh tốc độ, hơn nữa bố còn không phải vì muốn kiếm thêm cho mẹ chút tiền tiêu vặt để tiêu sai… bố thương mẹ lắm đấy, về phần thím hai á… Con chỉ cười ha ha ha, thím ấy còn chưa biết bí mất của chủ hai là gì đâu.
Viên Cát Kỳ nghe vậy thì nhíu mày nói: “Con nói cái gì đó. Chú hai với thím hai của con vợ chồng tình thâm, ở bên trong cái vòng tròn vợ chồng này có ai mà không ghen tị với họ.”
“Mỗi lần hẹn chơi mạt chược, cho dù có ở xa như thế nào thì chủ hai của con cũng tự mình chạy tới đón… Mẹ thật sự không có cách nào có thể so sánh với thím hai của con! “bố con không có chút lãng mạn gì cả!”
“thứ ba con cho mẹ đều là những thứ thực tế mà! Mẹ, mẹ cũng đừng không biết đủ, suốt ngày ở nhà dùng tiền chơi mạt chược còn chưa đủ, còn ghét bỏ bố con! bố con tốt lắm đất!”
“Mà chú hai thì chỉ là đang thể hiện bên ngoài mặt thôi, chứ thực ra cũng chả trung tình gì với thím hai đâu.”
“Minh Nguyệt, rốt cuộc là sao… có phải con biết cái gì đó không? Sao con cứ nói chú hai con chỉ làm vẻ bên ngoài, bên trong không trung tình với thím hai con?”
“Mẹ, mẹ lại đây, con nói với mẹ.”
Viên Cát Kỳ phối hợp đưa lỗ tại đến.
Lệ Minh Viễn nói gì đó ở bên tai bà ta, vẻ mặt Viên Cát Kỳ tràn đầy khiếp sợ nói: “Minh Nguyệt, chuyện bày không thể nói lung tung được đâu! Con biết chuyện này từ đâu?”
“Con biết từ chỗ anh họ, còn có thể là giả sao…
Hơn nữa anh họ cũng đã sớm biết từ lâu, thư ký Lý còn đi kiểm tra đối chiếu sự thật”
“Vậy Lương Thi Diễm kia… Thật sự là kẻ thứ ba mà chủ hai con nuôi bên ngoài sao?”
“Con lừa mẹ làm gì! Hôm nay ký con đến phòng làm việc của anh họ thì tình cờ lúc ở bên ngoài cửa nghe thấy được.
“Trời ạ, con đúng là đang tự tìm đường chết, dám đi nghe lén chuyện của Lệ Minh Viễn, nếu để anh họ con biết được thì con xong đời chắc.
“Mẹ… Anh họ không biết, mẹ cứ yên tâm đi.”
“Không được… Chuyện này mẹ phải châm trước thật cẩn thận “Mẹ, mẹ muốn làm cái gì!”
Viên Cát Kỳ cười lạnh một tiếng nói: “Con nói mẹ muốn làm gì? Mẹ con bị thím hai con chèn ép khắp nơi, chèn ép mẹ hơn một nửa đời người! Đến già rồi cũng phải tìm một chú mặt mũi trở về!”
“Con cứ chờ đó… Lần này mẹ sẽ cho bà ta đẹp mặt!”
“Mẹ, mẹ đừng có làm loạn… Nếu ông nội mà biết mẹ khiến cho nhà cửa gà bay chó sủa không yên thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mẹ “Con làm như mẹ con khờ lắm vậy…
“Mẹ, con thấy mẹ vẫn nên giả vờ như không biết cái gì đi, trong lòng rõ ràng là được, cũng đừng có mà làm loạn, trong lòng con rất là hoảng sợ.
“Được được được, mẹ không làm gì… Đi, đi làm SP! Dưỡng da phải dưỡng từ khi còn trẻ, chưa không đợi đến cái tuổi của mẹ rồi thì sẽ không kịp nữa.
“Mẹ, mẹ phải nói lời giữ lời đó.”
“Yên tâm đi, con không tin mẹ con sao?”
“Đúng vậy, con không tin”
Lệ Minh Nguyệt cảm thấy tâm thần không được yên ổn, có chút hối hận khi nói với mẹ cô ta chuyện này.
Mà Viên Cát Kỳ quả thực không phải đèn cạn dầu.
Vừa qua hai ngày đã bắt đầu không thể kìm nén được, hẹn Lam Thanh Như chơi mạt chược, còn hẹn thêm cả mấy bà chủ nhà giàu khác nữa.