Chương : Chủ hai thím hai của cháu xảy ra chuyện rồi!
“Tôi buồn nôn? Mặt tôi dị dạng là vì ai? Vì ai hả!!” Lam Thanh Như gần đã dùng hết sức lực gào thét lên.
Sau đó bà ta giống như điên bổ nhào vào muốn đánh nhau với Lệ Lâm.
Cuối cùng bị Lệ Lâm một phát đạp bay.
Hai vệ sĩ đã biết chuyện đã bị làm lớn…
Bí mật gọi điện cho ông cụ để xin chỉ thị. Chẳng mấy chốc bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của ông cụ.
Lam Thanh Như bị đạp ngã trên mặt đất, vẻ mặt ngày ngẩn, con mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê.
Lương Thị Diễm thấy vậy muốn bọc chăn chạy xuống dưới tầng.
Nhưng bị một vệ sĩ bắt trói lại.
“Lệ Lâm… cứu em!”
Lệ lâm nhíu mày: “Các người đang làm cái gì đó, mau buông cô ấy ra! “Thật xin lỗi… Ông cụ ra lệnh, không thể không nghe theo!”
Vệ sĩ vừa nói chuyện vừa đi đến cầm quần áo ném cho Lệ Lâm.
Lương Thị Diễm vẫn đang trần chuồng… cả người cô ta với cái chặt bị trói chặt chẽ lại với nhau.
Lệ Lâm tốt xấu gì cũng là chủ nhân của nhà họ Lệ, được đặc cách mặc quần áo xong rồi mới trói lại.
Vẻ mặt Lệ Lâm u ám nói: “Các người đang làm phản hả? Đến cả tôi cũng dám trói!”
“Thật xin lỗi… Đây là do ông cụ phân phó.
Đêm hôm khuya khoắt, Lệ Lâm đang cùng cô nhóc nhà mình đi dạo ở trong vườn.
Tô Noãn Tâm thấy trong vườn có thêm một cái xích đu thì vô cùng vui vẻ.
Cô thấy xung quanh xích đu trang trí toàn là vòng hoa, nhìn rất là đẹp.
Tô Noãn Tâm vui vẻ ngồi lên xích đu, Lệ Minh Viễn đứng ở phía sau đẩy xích đu cho cô.
“Chú ơi, cao thêm một chút.
“Thích không”
“Rất thích! Cảm ơn chú?”
“Ngoan, sau này muốn cái gì thì nói với anh.. anh sẽ cho em.
“Ha ha, chú thật tốt, em còn muốn cao nữa cơ.
“Muốn cao nữa thì thắt dây an toàn lại.
“hả? Còn có cả dây an toàn sao?”
“Ừm… Phòng tránh việc em không nằm chắc dây thừng bị văng ra ngoài.
“Phụt… Còn lâu em mới ngu ngốc như vậy, nhưng mà em sẽ nghe chú thắt dây an toàn vào
Lúc này Lệ Minh Viễn mới tiếp tục đẩy cô lên không trung.
Trong vườn toàn là tiếng cười vui của con nhóc này.
Đêm hôm đó anh lỡ đắc tội nhóc con này… thế là cô đã ba ngày không thèm để ý tới anh.
Cho dù dỗ thế nào thì cũng cô dụng.
Cũng may Lệ Minh Viễn nghĩ tới chuyện này… Lần trước nhóc con nói muốn có một cái xích đu trong vườn. Trước đó anh quên không làm, bây giờ nhớ tới thì cho người làm luôn.
Quả nhiên nhóc con cảm thấy hứng thú…
Hôm qua vẫn là chủ thối, không để ý đến chú nữa. Hôm nay đã là chú thật tốt Con nhóc này quá là dễ dụ…..
Trong lúc Tô Noãn Tâm đang chơi xích đu thì điện thoại của Lệ Minh Viễn vang lên.
Anh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người gọi đến hiển thị trên màn hình.
Tại sao giờ này rồi mà ông nội anh còn gọi điện cho anh?
Đã muộn lắm rồi…
“Anh đi nghe điện thoại, em cứ chơi đi.”
“Được.
Lệ Minh Viễn vừa nghe máy vừa đi về phái biệt thự.
“Ông nội, có chuyện gì vậy?”
“Có phải thằng nhóc cháu giở trò quỷ không?”
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn không hiểu gì nói: “Cái gì a?”
“Chuyện chú hai thím hai cháu
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Không phải.
“Cháu chắc chứ?”
“Phải chính là phải, không phải chính là không phải… Lệ Minh Viễn cháu chưa đến mức làm mà không dám nhân.”
“Cũng đúng.
Cho dù thằng nhóc này có làm thì cũng là đang báo thì mà thôi.
Ông cụ Lệ khổ sở nói: “Minh Viễn… Cháu về nhà một chuyến đi, trong nhà đang loạn hết cả lên rồi.” Lệ Minh Viễn từ chối thẳng: “Cháu không rảnh”