Chương
chi ba của nhà họ Lệ bây giờ cũng đang đại loạn, Lệ Diễn Nguyệt nghe nói chi hai xảy ra chuyện lớn, anh hai của cô ta tức đến nỗi muốn nhảy lầu.
Gần như cô không chịu được chạy tới chất vấn mẹ mình: “Mẹ, chuyện hôm nay có phải mẹ náo loạn ra không?”
Trong phòng nghỉ, Lệ Minh Hoàn với Viện Cát Kỳ đang ngồi uống trà, Lệ Minh Ngọc cũng ở đây, bọn họ thấy Lệ Diễn Nguyệt hai mắt đỏ bừng xông vào chất vấn.
Ngay lập tức, vẻ mặt của Lệ Minh Hoàn và Lệ Minh Ngọc ngây ngẩn nhìn về phía Viên Cát Kỳ.
Viên Cát Kỳ có chút chột dạ nói: “Minh Nguyệt, con nói hươu nói vượn cái gì đó? Mẹ con suốt ngày ở nhà, đã làm cái gì đâu?”
“Chắc chắn chính là mẹ làm! Con mới nói xong chuyện kia với mẹ, chưa tới hai ngày sau chi hai đã xảy ra chuyện! Anh hai đang muốn nhảy lầu, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì mẹ chính là kẻ cầm đầu!”
Lệ Minh Hoàn nhíu mày nói: “Minh Nguyệt… Con nói chuyện gì với mẹ… đây rốt cuộc là có chuyện gì? Chuyện của chị hai còn có quan hệ với mẹ con sao?”
“bố… chuyện của chị hai là do con nghe lén từ chỗ anh họ, sau khi trở về thì nói cho mẹ biết, kết quả là vừa mới được hai ngày đã xảy ra chuyện… Chuyện này là do mẹ gây lên, anh họ biết nhưng không làm cái gì… Mẹ thì hay rồi, ba ngày không có chuyện gì là mẹ lại ngứa ngáy không chịu được”
“Nếu bị anh họ biết thì mẹ xong đời rồi, con cũng xong rồi!” Lệ Minh Ngọc trợn tròn mắt nói: “Mẹ… chuyện này thật sự có liên quan tới mẹ sao?”
Lúc này Viên Cát Kỳ mới nói: “Cái gì chứ! Mẹ cũng chỉ có nói hai câu với Lam Thanh Như, ai biết động tác của bà ta lại nhanh như vậy, còn làm loạn lớn thành như vậy chứ?”
“Chuyện đã lớn đến mức độ này, chắc chắn ông cụ sẽ gọi Minh Viễn trở về… Minh Nguyệt, Minh Ngọc, hai đứa lập tức dẫn theo mẹ của mình đến chỗ ông cụ nhận sai đi”
“Tôi không đi… Chuyện này không có quan hệ gì với chi ba của chúng ta cảm, đâu ai biết là chúng ta nói đầu!”
Lệ Diễn Nguyệt tức giận nói: “Lúc anh họ vừa nói nói chuyện kia xong chưa được bao lâu thì con đã vào tìm anh ấy… Chuyện đã đến mức này, đoán chừng chẳng mấy chốc anh họ sẽ đoán ra là con nói lung tung… Nhưng khi đó con thật sự không nghĩ tới miệng mẹ lại nhanh như thế!”
“Trách mẹ sao… Còn không phải là Lam Thanh Như làm người ta ghét, suốt ngày ân ân ái ái trước mặt mẹ, mẹ không nhìn nổi!”
“Đi! Nghe tôi… Đi ngay lập tức! Tự mình nhận sai sẽ tốt hơn bị Minh Viên điều tra ra rất nhiều… Nể mặt Minh Nguyệt và Minh Ngọc, nó sẽ không làm khó bà đâu?
“Chuyện này… Phải đi sao?”
“Không sai!”
“Mẹ nghe cha đi, cha có đầu óc hơn mẹ nhiều.” Lệ Minh Thành ngồi trên sân thượng nhìn một nhà chi ba bốn miệng ăn đang đi về phía nhà chính. Đấy lòng không hiểu sao lại có chút ghen tị.
Cậu cùng anh họ đều thật sự là những người đáng buồn… Kết quả là con trai con gái của chi ba lại là người sống được ngay thẳng nhất.
Mặc dù chi ba không được ông nội nhìn trúng nhưng gia đình rất hòa thuận…
Nhưng dù như vậy, không phải anh họ cũng đã sống, trở thành người đứng trên đỉnh cao mà bọn họ chỉ có thể ngước đầu ngưỡng mộ sao.
Lệ Minh Thành cậu… Cũng có thể làm được như thế!
Cậu không muốn làm một kẻ hèn nhát, cậu muốn giống như anh họ, trở thành một vị vua đứng trên chỗ cao nhất!