Chương : Con rể này rất hợp ý tôi!
“Có quan hệ gì đâu, sau khi kết hôn chắc chắn cậu phải dọn ra ngoài ở, ở chung sẽ không tiện, hơn nữa bà Tần trong nhà Tần Thiên là vợ hai, không tính là mẹ vợ của cậu. Nhưng mà bà ấy cũng là người không tệ, lần trước tớ đã gặp mặt bà ấy, là một người rất dịu dàng “Thật sao? Nhưng tớ nghe nói bố Tần Thiên không dễ ở chung “Cậu cứ yên tâm, người khó ở chung nhất nhà họ Trần hiện giờ đang không có ở đây đâu!”
“Tần Viên sao?”
“Đúng vậy, nếu cô ta mà ở đây thì tám, chín phần sẽ gây khó dễ cho cậu, nhưng tớ nghe nói là cô ta đang mất tích, không biết đã chạy đi đâu.
“Đúng vậy, không có cô ta tớ cảm thấy rất là nhẹ nhõm, Tần Thiên nói chỉ có bố mẹ anh ấy với Tần Nghĩa ở nhà.”
“Vậy thì cậu còn sợ cái gì, cứ đi theo Tần Thiên là được.
“Tớ biết rồi…”
“Cậu buộc lại cái nơ đỏ chót trước ngực của cậu nữa là hoàn hảo.
“
“Được, tớ sẽ sửa soạn xong trước khi ra ngoài, một lát nữa Tần Thiên sẽ tới đón tớ”
“Oke, vậy chúc cậu gặp phụ huynh vui vẻ.
“Noãn Tâm, hôm nay cậu ở nhà sao!”
“Đúng vậy, chắc là ngày mai hoặc ngày kia sẽ quay lại đoàn làm phim.
“Vậy nếu buổi chiều tớ không có việc gì thì chúng ta hẹn nhau đi dạo phố đi! Đi mua ít quần áo, nếu không thì lần sau không có cái gì mà mặc.
“Oke! Đến lúc đó cậu gọi điện thoại cho tớ, tớ ngủ một lát, mệt chết mất.
Sau khi cúp điện thoại xong, Tô Noãn Tâm ném điện thoại lên đầu giường, nhắm mắt ngủ tiếp. Lâm Xuân Mạn sửa sang cái nơ con bướm, sau đó lại sửa lại tóc mái, đi tất, đi giày học sinh để cứng rồi đi xuống tầng.
Đúng lúc Tần Thiên tới đón.
Đang ngồi uống trà với bố cô ở dưới tầng.
Thấy cô từ cầu thang đi xuống, Tần Thiên không khỏi sững sờ…..
Cách ăn mặc hôm nay của cô nhóc này… Rất hợp khẩu vị của anh ta.
Sau khi Lâm Xuân Mạn buộc tóc xong thì lại soi ống kính về mình, Tô Noãn Tâm gật đầu bói: “Được lắm, rất thiếu nữ, cũng rất là thục nữ.”
“Tớ cũng cảm thấy như vầy không tệ, nhưng mà… Người nhà họ Tần sẽ thích bộ dạng này của tớ sao?”
“Cậu có chút tự tin không!”
“Tớ không có… Mũi của tớ là đi nâng, mí mắt cũng là căt.”
“Cậu không nói thì không ai nhận ra được, trông rất tự nhiên.
“Thật sao”
“Cậu sợ cái gì, dù sao cũng không phải Tần Thiên chưa biết chuyện này.
“Nhưng tớ sợ người nhà của anh ấy để ý.
“Cái này phải xem Tần Thiên như thế nào, nếu anh ta mà coi trọng cậu… Người nhà anh ta tự nhiên se coi trọng cậu, giống như chủ nhà tớ chẳng hạn, chú đối với tớ rất tốt, luôn đứng về phía tớ, lúc trước ông nội với các chủ của chú ấy không thích tớ… Thái độ đối với tớ cũng không tốt… Nhưng sau mấy lần chú ra mặt cho tớ, cho dù bọn họ không thích tớ thì cũng phải chịu… Dù sao mọi người cũng không ở chung, chú ở riêng ở bên ngoài.”
“Nhưng hình như Tần Thiên ở chung với gia đình…
Đồng phục học sinh, phẩm vị không tệ.
“Xuân Mạn, Tần Thiên chờ con rất lâu rồi, tại sao con lại lề mề như thế?” Bà Lâm vừa cười vừa nói.
Tần Thiên thản nhiên nói: “Không lâu… Mới chỉ có mấy phút mà thôi.
Lâm Xuân Mạn khẩn trương nói: “Em.. Bây giờ chúng ta có thể đi.”
Tần Thiên đứng lên nói: “Vậy thưa chú dì, cháu xin phép đi trước, ngày mai cháu lại tới.”
“Được được được, ngày mai cuối tuần được nghỉ, cháu tới nhà chơi nhiều một chút, dẫn cả Tần Nghĩa đi theo cũng được.”
“Vâng.”
Lâm Xuân Mạn giống như một cô vợ nhỏ đi theo sau lưng Tần Thiên ra khỏi nhà.
Bố Lâm mẹ Lâm ở phía sau tươi cười nhìn bọn họ rời đi.
Bà Lâm không khỏi cảm thán nói: “Chớp mắt một cái… Con gái đã đến tuổi lấy chồng rồi.”
“Đúng vậy!”
“Haiz… Vẫn là ánh mắt của con gái tôi tốt… Nhìn đứa con rể này thế nào cũng thấy hài lòng! Thằng nhóc nhà họ Tần này, tôi nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt!”
Bố Lâm không có chỗ phát tiết nói: “Cái gì là con gái có ánh mắt tốt giống bà! Nhớ ngày xưa lúc tôi còn trẻ, chẳng lẽ không phải là một thằng nhóc đẹp trai sao!”
Bà Lâm liếc mắt nhìn ông Lâm một cái rồi xoay người đi vào trong bếp Ông Lâm nhếch miệng, bà ta đang ghét bỏ ai vậy hả!
Nhưng mà ông ta cũng rất hài lòng nếu Tần Thiên làm con rể, cũng cảm thấy con gái có mắt.
Nhưng cũng không thể gièm pha ông ta để khen ánh mắt con gái tốt được!
Trên xe, Lâm Xuân Mạn thục nữ đặt tay lên đùi, mắt nhìn về phía trước.
Tần Thiên nghiêm túc lái xe.
Đột nhiên, vẻ mặt Lâm Xuân Mạn cầu xin nhìn Tần Thiên nói: “Cái đó… Tần Thiên, em quên cầm theo quà tặng…
Tân Thiên sửng sốt một chút nói: “Một lát nữa đi ngang qua siêu thị rồi anh dan em đi mua.