Chương : Mẹ cô không dạy cô thế nào là giáo dưỡng sao?
“Uống chút gì đã… Tôi vừa mới ăn cơm nước xong cuối đã phải chạy tới đây, ăn no quá nên bụng hơi khó chịu”
“Noãn Tâm, để tớ gọi cho cậu cốc nước táo, có thể hỗ trợ cho đường tiêu hóa.
Lâm Xuân Mạn nói.
“Được.”
Lâm Xuân Mạn gọi nhân viên phục vụ tới, gọi một cốc nước táo.
Tô Noãn Tâm thuận thế ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô ấy.
Đột nhiên, một trong hai cô gái ngồi đối diện mở miệng nói: “Cô Lâm… Mũi của cô là giả sao?”
Vẻ mặt Lâm Xuân Mạn không khỏi tái đi, Tần Thiên thản nhiên nói: “Ánh mắt của cô này tốt như vậy sao?”
Cô gái kia ngượng ngùng che miệng cười nói: “Bởi vì rõ ràng nhìn… Rất mất tự nhiên mà.”
Cô gái ở bên cạnh hai người đàn ông kinh ngạc nhìn Tần Thiên nói: “Không phải chứ… bố anh có biết chuyện này không?”
Tần Thiên thản nhiên nói: “Có quan trọng không?”
“Anh biết sao?”
“Trời ơi… Anh, anh lại tìm một người phụ nữ từng phẫu thuật thẩm mĩ làm vợ?”
Tô Noãn Tâm thật sự không nhịn được nữa. Tính tình nóng nảy đã sớm bị làm hư.
Mắt thấy Lâm Xuân Mạn bị nói đến không nhấc đầu lên nổi, cô tức giận nhìn mấy người kia nói: “Hình như chuyện này đâu có liên quan gì tới mấy người đâu nhỉ? Còn cả hai chị gái này nữa… Nói người khác phẫu thuật thẩm mỹ trước mặt chồng chưa cưới của họ, các người đang có ý gì hả?”
Cô gái kia cười lạnh nói: “Cô là ai vậy? Tôi ăn ngay nói thật không được sao?”
“Mẹ cô không dạy cô cái gì gọi là giáo dưỡng sao? Nếu cô đã không khách khí thì đừng trách bà đây không khách khí với cô.
“Cô có bệnh sao! Tôi trêu chọc cô hay là chọc giận cô sao! Hay là cô cũng phẫu thật thẩm mỹ cho nên mới chột dạ nói lại?”
“Tôi lại chột dạ quá cơ!”
Tần Thiên cảm giác buồn cười nói: “Cô chấp nhặt với bọn họ làm cái gì, cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi của các anh em tôi thôi mà…
Sau đó anh ta lạnh nhạt quét mắt nhìn hai người đàn ông kia một cái, nói: “Giới thiệu một chút, vị này là cô vợ nhỏ của Minh Viễn vị”
Hai người đàn ông bỗng nhiên trừng to mắt, lập tức nói với hai người phụ nữ bên cạnh: “Cút! Suốt ngày chỉ vếu nhiều chuyện, gây phiền phức cho bố mày!
Hai cô gái kia trực tiếp trợn tròn mắt nhìn.
Họ yên lặng nói với Tô Noãn Tâm: “Thưa cô… Chúng tôi xin lỗi.”
Tô Noãn Tâm xua tay: “Đi nhanh đi! Lần sau nhớ phải có chút giáo dưỡng! Người ta phẫu thuật thẩm mỹ cũng không có dùng tiền của các người, cũng không phải gả vào nhà các người! Có làm phiền tới các người sao! Xuân Mạn, sau này mà còn có người nói những lời khó chịu này với cậu thì cậu cứ giết ngược lại cho tớ “Nếu xảy ra chuyện gì thì cậu cứ nói với tớ, tớ ra mặt cho cậu.”
Lâm Xuân Mạn dở khóc dở cười nói: “Vốn dĩ tớ cũng phẫu thuật thẩm mỹ cái mũi… Muốn nói cứ để họ nói đi!”
“Cho dù cậu có phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng phải là chuyện của bọn họ ứ đây! Còn cả anh Tần nữa… Phiền anh lần sai hết có người dám nói Xuân Mạn như thế trước mặt anh, anh lập tức bảo người ta cút ngay cho tôi!”
“Nếu mà đắc tội người khác thì chủ nhà cô gánh cho tôi sao?”
“Gánh thì gánh! Lúc trở về tôi sẽ nói với chủ nhà tôi! Chú ấy rất nghe lời tôi nói.”
“Thật ư?”
“Tôi lừa anh làm cái gì!”
“Được, vậy tôi nhớ kỹ rồi, các người nghe thấy chưa… Về sau đừng tìm mấy kiểu phụ nữ em gái trà xanh này. Cô Tô nhìn chưởng mắt đó!”
Hai người đàn ông vội vàng cười thao nói: “Về sau tôi hứa sẽ không tìm loại này nữa… Tần Thiên, anh cứ yên tâm đi! Ban đầu anh em nhàn rỗi nên kêu nhau đi chơi bài cho đỡ chán… Ai ngờ lại gặp được anh ở đây”
“Noãn Tâm, nước táo lên rồi, cậu muốn uống ở đây luôn hay là cầm đi vừa đi vừa uống?”
“Tần Thiên không đi theo sao?”