Chương : Ông nội đã nghĩ xong rồi còn tới đây tìm cháu thương lượng làm cái gì?
“Ha ha ha ha ha… Ông gì này vui, cháu có thể làm gì được ông “Cháu có thể không nhìn ông”
Lệ Minh Viễn coi như ông ấy không tồn tại, tiếp tục làm công việc trên tay.
Ông cụ Lệ không khỏi tiến lên một bước, nhìn thoảng qua tài liệu trong tay anh.
Ông ấy không khỏi nhíu mày nói: “Loại chuyện này cháu cứ để người bên dưới làm là được. Việc gì mà một tổng giám đốc như cháu phải tự mình đọc?”
Lê Minh Viễn thản nhiên nói: “Những chuyện tương đối quan trọng cháu đều tự mình làm, ông nội có ý kiến sao?’
“Không có ý kiến gì, ông chỉ sợ cháu mệt chết, rồi chết trẻ giống nhau bố của mình.
“Hôm nay ông nội tới đây là để gây chuyện?’
“Mau vứt hết chuyện trong tay xuống cho ông già này, tới đây ngồi, ông muốn thương lượng với cháu một chuyện”
Lúc này Lệ Minh Viễn mới đứng dậy đi cùng ông nội mình đến ghế sopha, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì không a?’
“Minh Viễn… Cháu thấy con nhóc nhà họ Kỷ thế nào?’
“Kỷ Hoài An.
“Không sai.
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Ông nội vẫn chưa hết hy vọng?’
“Thằng nhóc cháu bớt dát vàng lên mặt đi, lần này không phải cho cháu!’
“Vậy thì cho ai?’
“Cho Minh Thành xem… Thằng nhóc kia cả ngày đều lẻ loi trơ trọi, bên cạnh ngoài trừ ông già này thì không còn ai nói chuyện, ông muốn sớm cho nó lập gia đình, để bên cạnh nó có người biết lạnh, đỡ cho nó suốt ngày suy nghĩ lung tung về chuyện của bố mẹ mình…
“Để cho nó bớt uất ức một chút.’
“Ông nội đã nghĩ xong rồi còn tìm cháu thương lượng làm cái gì?’
“Cháu không phản đối sao?’
“Tại sao cháu phải phản đối?’
“Ông già này tưởng cháu không thích kết thân với nhà họ Kỷ sao?”
“Tại sao cháu lại không vui? Hay là chuyện này vốn không phải là ý của ông nội mà là do Kỷ Vân Như tới tìm ông?”
“Tại sao thăng nhóc cháu biết vậy?”
“Hai hôm trước Kỷ Vân Như đã đi tìm ông Ngô để vay tiền… Hiện tại bà ta rất là thiếu tiền, cho nên đã nhäm tới nhà họ Lệ”
Ông cụ Lệ nhíu mày nói: “Vậy là sao? Kỷ Vân Như vì tiền cho nên mới… Muốn kết thông gia với nhà họ Lệ chúng ta?”
“Không phải thì còn gì nữa? Ông nội cho là con gái nhà họ Kỷ sẽ lo không gả đi được? Chẳng qua là nhà họ Lệ chúng ta có giá trị lợi dụng với Kỷ Vân Như, hơn nữa lại là giá trị lớn không, cháu ông ông nội cho rằng một người kiêu ngạo như Kỷ Vân Như sẽ chạy tới nói với ông mấy thứ này sao?”
“Cái đứa Kỷ Vân Như này quá không ra gì rồi!
Đây chẳng phải là đang lợi dụng nhà họ Lệ chúng †a sao?”
“Nếu không thì ông nội cho là gì? Với đa tâm của bà ta, tốt xấu gì cũng sẽ cho Kỷ Hoài An làm bà chủ của một gia tộc lớn…. Chứ không phải chỉ hai chỉ ba cũng được!”
“Vậy chuyện này phải làm sao bây giờ?”
“Ông nội đã đồng ý cháu?”
“Vân chưa, chỉ nói là đang suy nghĩ”
“Vậy thì de giải quyết”
“Nhưng… Ông đã suy nghĩ chuyện này suốt hai ngày, đến buổi tối lúc đi ngủ cũng nghĩ, cảm thấy con bé nhà họ kỷ kia có thể ở bên cạnh Minh Thành thì vô cùng phù hợp…”
“Vậy ông nội tự mình quyết định đi! Cháu không có ý kiến gì…”
“Nhưng người ta chạy tới nhà họ Lệ chúng ta là vì tiền, cái cảm giác hào hứng ban đầu nó đã biến chất rồi!”
“Nếu như ông nội cảm thấy số tiền này bỏ ra có giá trị.. Thì cứ làm đi, không có gì phải xoản xuýt cả”
“Nhà họ Kỷ thật sự xuống dốc rồi… Trước kia phải khó khăn lãm mới cưới được con gái nhà họ Kỷ về… Đồ cưới của họ phải ngang tâm gia tài của một gia tộc lớn, nhưng bây giờ… Lại vì. Tiền mà gả con gái đi! Haiz!”