Chương : Ông nội…anh Minh Thành tức giận rồi
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, nói: “Ở trên bàn ăn không được nói chuyện. Sau này khi ăn cơm, nếu người lớn không nói gì, thì người nhỏ không được phép nói chuyện!”
Lệ Minh Nguyệt kém chút nữa là cười ra tiếng.
Sau này khó có thể nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh Viễn rồi.
Tô Noãn Tâm le lưỡi một cái, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Rất nhanh sau đó, cô ăn hết một bát cơm, canh cũng uống đến cạn sạch.
Ăn xong rồi, cô ngoan ngoãn nhìn sang Lệ Minh Viễn, nói: “Chú ơi! Em ăn xong rồi!”
“Ừm! Anh cũng ăn xong rồi! Đi ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm thôi. Ông nội! Mọi người cứ từ từ ăn!”
Ông cụ Lệ nghe vậy thì nhẹ gật đầu, cười tủm tỉm, nhìn Kỷ Hoài An nói: “Nhóc con nhà họ Kỷ, con ăn nhiều một chút!”
“Vâng ạ ông nội!”
“Thằng nhóc này! Con còn không mau gắp thức ăn cho Hoài An đi! Học tập anh Viễn của con một chút! Lấy canh, lấy cơm, gắp thức ăn vào chén, lúc ăn cơm còn thì thầm nói nhỏ với nhau, nhóc con kia thì chỉ cần ăn thôi là được rồi! Nếu các con có bản lĩnh này, thì lo gì không tìm được vợ!”
Lệ Minh Thành thản nhiên nói: “Con ăn xong rồi! Con xin phép về phòng trước!”
Nói xong, cậu liền đứng dậy rời đi.
Lệ Minh Nguyệt và Lệ Minh Ngọc cũng đã đều ăn xong, vội vàng đứng dậy nói: “Bọn con cũng muốn đi bộ cho tiêu cơm một chút.”
Lúc này, ở trên bàn ăn chỉ còn lại Kỷ Hoài An ăn chậm nhai kỹ và ông cụ Lệ tiêu hóa không tốt.
Đang ăn, Kỷ Hoài An bỗng nhiên bật khóc.
Ông cụ Lệ giật mình, vội vàng hỏi cô: “Con sao thế?”
“Ông nội…anh Minh Thành tức giận rồi.”
“Thằng nhóc kia tức giận cái gì?”
“Lúc con gọi điện cho mẹ, anh ấy nghe thấy được… Ông nội, ông cũng biết đúng không? Nhà họ Kỷ và nhà họ Lệ kết thành thông gia với nhau là bởi vì cô của con muốn nhờ cậy mọi người, từ đó nên hai nhà mới chủ động kết thân đúng không ạ?”
Ông cụ Lệ không khỏi sửng sốt, nói: “Ông còn tưởng có chuyện gì chứ…Chuyện này là chuyện của người lớn, đảm nhóc các con không cần quan tâm đến đâu, các con chỉ cần ở chung với nhau thôi là được rồi.”
“Nhưng anh Minh Thành tức giận rồi…Ông nội Lệ, con nghĩ là chuyện hôn sự này, hay là vẫn nên bỏ đi.
“Không được! Ông thấy hai đứa ở với nhau rất tốt. Nếu Minh Thành có thành kiến với chuyện này, ông nội sẽ đi nói chuyện với nó!”
Kỷ Hoài An lắc đầu nói: “Không được đầu ông… Ông nội Lê, nhà họ Kỷ của con đã hoàn toàn suy bại rồi, số phận của con cũng đã sớm được định đoạt rồi. Chính là dùng để kết thông với các dòng họ khác. Nhà họ Kỷ chỉ còn một người con gái là con, vì dòng họ, cả đời này con sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh của mình. Lệ Minh Thành vừa nãy có hỏi con, có phải nếu như không phải là anh ấy, là người khác con cũng sẽ chấp nhận sao. Con nói…nhưng ông nội Lê, con không có cách nào khác.
Ông cụ Lệ cảm thấy đau đầu.
Ông không khỏi thở dài nói: “Con đừng nghĩ nhiều nữa. Cứ ăn cơm cho thật ngon đi. Minh Thành, đứa nhỏ này, vẫn còn hiểu được ít lắm, có nhiều thứ nó vẫn chưa thể nhìn thấu được. Ông và anh Viễn của nó vẫn còn phải chậm rãi dạy bảo
Kỷ Hoài An lắc đầu nói: “Dưa xanh hải không ngọt, ông nội… Nếu anh ấy không vui, thì dù con có thích nhà họ Lệ đi chăng nữa, con cũng không muốn gả đi.
“Thằng nhóc kia dám không vui sao? Con chờ ông một chút! Ông không ăn cơm nữa, ông nhất định phải đi giáo dục nó!”
“A…Ông nội ơi! Ông đừng như vậy mà!”
“Con đừng quản ông!”
Ông cụ Lệ cầm lấy cây gậy chống ở bên cạnh, đi ra bên ngoài.
Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm nắm tay nhau, dạo bước đi trong vườn. Tô Noãn Tâm hiếu kỳ hỏi anh: “Chú ơi! Em cũng đã ăn xong rồi! Chú còn không mau nói đi.”
“Sao em thích tò mò chuyện của người khác vậy?”
“Tính của con gái mà! Chú mau nói đi.”
“Kỷ Vân Như không phải là tìm ông Ngô muốn vay tiền của sao? Muốn mượn một nghìn năm trăm tỷ, chuyện này em có biết không?”