Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

chương 938

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Mua!

Hiếm khi thấy cô nhóc này hào phóng như vậy “Dạ vâng…Mẹ con còn chưa gặp qua anh ấy đâu. Vừa đúng lúc có thể lên nhà con ngồi một lát gặp mặt mọi người một chúi “Phải… Quản gia, đi chuẩn bị một ít quà làm lễ.”

“Dạ thưa ông.”

“Ông cụ Lệ không cần khách khí như vậy…

“Lễ nghi đến nhà đều phải có. Nhà họ Lệ của ông cũng không thiếu những thứ như vậy…Nhóc con con yên tâm đi. Đây là chuyện nên làm.”

“Cái đó…Vậy cũng tốt ạ”

Tô Noãn Tâm cùng Lệ Minh Nguyệt đều ngủ một giấc thẳng đến mười giờ hơn mới tỉnh. Sau khi Tô Noãn Tâm tỉnh ngủ thì trên mặt đầy vẻ thấp thỏm bất an hỏi Lệ Minh Viễn một câu: “Chú…Lân đầu tiên em ngủ lại ở nhà chú mà lại dậy trễ như vậy sẽ không khiến cho ông nội mất hứng chứ?”

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Không biết.”

Tô Noãn Tâm có chút không xác định nói: “Có thật không?”

“ừ”

Nhưng mà thời điểm Tô Noãn Tâm đi xuống lầu đã thấy Kỷ Hoài An đoán chừng là đã dậy từ sớm, ngay cả bữa sáng cũng đã ăn xong rồi.

Lúc này còn ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng khách nói chuyện với ông cụ Lệ.

Điều này khiến cho cô càng cảm thấy chột dạ hơn nói: “Chú… Thật không biết sao?”

Nếu như không có so sánh thì liền không có thương tâm!

Một cô cháu dâu tương lại khác trong nhà của anh cũng dậy sớm như vậy đó.

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nhìn lướt qua phía bàn ăn nói: “Nhìn bên kia một chút đi”

Tô Noãn Tâm dời tâm mắt qua nhìn thử, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lệ Minh Thành, Lệ Minh Ngọc cùng Lệ Minh Nguyệt cũng vừa mới ngủ dậy không lâu hiện tại còn đang ăn bữa ăn sáng đó.

Cô vội vàng cười híp mắt đi tới lên tiếng chào hỏi với mọi người rồi lập tức bắt đầu ngồi xuống bàn cùng ăn điểm tâm.

Đang ăn thì đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện.

“Chú…Tiền của em đã đến chưa?”

“Còn chưa thấy” “Cái đó, chú có thể giúp em ứng trước chút tiền được không… Tối hôm qua em đã đồng ý là sẽ mua xe cho mọi người.”

Lúc này hai tròng mắt của Lệ Minh Nguyệt liền sáng lên, ngay cả bữa sáng cũng đều không ăn mà vội nói: “Chị dâu ý chị là hôm nay liền lập tức mua xe cho chúng em sao?”

“Ừ, chị là nghĩ như vậy, bởi vì hôm nay cuối tuần, ngày mai mọi người đều phải đi làm…Thừa dịp lúc này có thời gian thì mọi người nên cùng nhau đến chọn xem một chuyến đi.” Lệ Minh Thành sửng sốt một chút nói: “Nhưng mà ông nội bảo em lát nữa tôi đưa Hoài An về nhà.”

“Chọn xe cũng không tốn bao nhiêu thời gian đi…Bây giờ mới mười giờ thôi. Nhanh chóng ăn cho xong rồi chúng ta nhanh chóng lái xe đến cửa hàng S đi, vừa đúng lúc có thể chọn cho Kỷ Hoài An một chiếc…Để cho cô ấy lái trở về. Minh Thành cậu đi theo cô ấy về gặp người nhà cô ấy trên mặt cũng muốn phát sáng luôn đi! Ha ha”

(Cửa hàng S: có tên là Cửa hàng bán xe ô tô S (Automobile Sales Servicshop S), là cửa hàng bán xe bốn trong một (Bán), phụ tùng thay thế (Sparepart), dịch vụ sau bán hàng (Service), và phản hồi thông tin (Survey).) “Đúng đúng đúng, anh hai! Chị dâu đây là đang giúp đỡ cho anh đó nhat”

Lệ Minh Thành không khỏi bật cười nói: “Em đi làm… Thật ra thì không dùng xe sang được. vậy có thể mua cho cô ấy một chiếc chị dâu đỡ tốn kém”

“Không tốn kém, đều mua! Em không dùng thì cứ mua để đó lúc nào không làm việc thì lấy ra đi cũng được mài! Đúng không, chú…

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Anh không có ý kiến”

Cô nhóc…này chính là nữ phá của mà. Tiền còn chưa tới tay đâu.

Vậy mà đã bắt đầu hào phóng như vậy.

Lệ Minh Viễn cảm thấy có chút buồn cười.

Nhớ năm đó, Kỷ Vân Tiêu ở thủ đô cũng được coi là một sự tồn tại tiêu tiền như nước.

Đối với bạn bè bên cạnh hay người nhà, đều là loại người mua đồ không thèm nhìn giá.

Không ngờ rằng…Người của anh một chút cũng không thua với anh †a.

Lệ Minh Viễn thật ra một chút cũng không ngại mấy thứ này. Đó là mảnh đất do cô nhóc mua và cũng là của hồi môn của cô nhóc vì thế tiền kiếm được vốn dĩ đều thuộc về cô.

Cho nên, cô muốn tiêu như thế nào đều được.

Anh sẽ không có ý kiến gì.

Lệ Minh Nguyệt vui đến mức trực tiếp kêu thành tiếng nói: “Nhanh!

Ăn điểm tâm xong liền đi mua xe!”

Kỷ Hoài An cười híp mắt đi tới nói: “Cũng không cần mua cho em đâu. Lát nữa em sẽ về nhà.”

“Không, nhất định phải mua cho em…Lát nữa liền trực tiếp lái về nhà luôn, ha ha!” Lệ Minh Nguyệt cười híp mắt nói.

Nhìn thấy không khí trong nhà tốt đẹp như vậy ông cụ Lệ liền đứng ra nói: “Mua! Hiếm khi thấy cô nhóc này hào phóng như vậy”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio