Chương
Sau đó những người hâm mộ của Nhiếp Hạo, cũng chỉ biết là Nhiếp Hạo diễn xuất rất lợi hại, từng có rất nhiều tác phẩm điện ảnh kinh điển.
Nhưng không biết, Nhiếp Hạo ca hát lại dễ nghe đến như vậy.
Tô Noãn Tâm cũng nghe đến mê mẩn.
Thật giống như, Nhiếp Hạo cho dù là diễn xuất, hay là ca hát, cũng dốc hết linh hồn của mình vào đó vậy.
Cả người, hoàn toàn chìm dần vào trong thế giới âm nhạc.
Trong lòng cũng sắp sùng bái Nhiếp Hạo không biết trời trăng gì nữa.
Nhiếp Hạo hát xong một ca khúc, các khán giả vẫn còn chìm dần ở trong tiếng ca, Tô Noãn Tâm kịp phản ứng, kích động kêu lên nói: “Nhiếp Hạo, tôi yêu anh!”
Một khắc sau, trong khu bình luận phát sóng trực tiếp của Tô Noãn Tâm, liền bị càn quét.
Tô Noãn Tâm, giám đốc Lệ nhà cô đã đen mặt.
Tô Noãn Tâm, mời quay đầu nhìn sắc mặt của giám độc Lệ nhà cô!
‘Tô Noãn Tâm, cô xong rồi…
Tô Noãn Tâm, chú nhà cô ghen rồi!
Tô Noãn Tâm hậu tri hậu giác thấy bình luận ào ào trong khu bình luận, sắc mặt không khỏi cứng đờ.
Theo bản năng, quay đầu lại, nhìn Lệ Minh Viễn một cái.
Âm thanh Lệ Minh Viễn lành lạnh nói: “Em yêu Nhiếp Hạo?”
“Phù…Đó là tình yêu của người hâm mộ đối với thần tượng…Chú đừng hiểu lầm! Không tin thì chú cứ hỏi, tất cả những người hâm mộ trong phát sóng trực tiếp của Nhiếp Hạo cũng yêu Nhiếp Hạo! Thật, sự, em không gạt chú!”
Lệ Minh Viễn tức giận: “Em cũng chưa từng nói em yêu anh!”
“Rõ ràng em có nói rồi!”
“Chỉ nói thích”
“Phù… em nhớ em có nói rồi…”
“Cho nên ngay cả bản thân em nói cái gì em cũng không chắc chắn hay sao, Tô Noãn Tâm em hay thật…Lần đầu tiên trong đời nói yêu một người đàn ông, mà người đàn ông kia là Nhiếp Hạo!”
Nói xong, Lệ Minh Viễn liền kéo Tô Noãn Tâm ra thư phòng, đóng cửa lại.
Rốt cuộc, giải quyết người này.
Công việc của anh vẫn còn chưa làm xong.
Sắc mặt Lệ Minh Viễn rất khó coi, trở lại làm việc trước, tiếp tục bận bịu công việc.
So đo sao?
So đo.
Chẳng qua là không hiểu biết người này thôi.
Tô Noãn Tâm đứng ở cửa, hướng về phía ống kính cười khổ nói: “Mọi người còn cười nhạo tôi… Chú nhà tôi cũng tức giận rồi.”
Nhiếp Hạo cảm giác buồn cười nói: “Đáng đời cô”
“Phù! Tại tôi yêu ai chứ! Nhiếp ảnh đế anh còn nói như vậy”
“Anh Lệ người ta bận rộn như vậy, còn chơi với chị lâu như vậy…Mà chị còn đối xử với người nhà như đổi lại là ai cũng sẽ tức.
Minh Dao ở bên kia thấy có chút hả hê nói.
Tô Noãn Tâm hừ một tiếng nói: “Giận thì giận đi! Cũng không phải là tôi sẽ không dỗ! Tôi phải đi đây, phải đi nấu thức ăn đêm cho chú tôi.”
Nghe được câu phía trước kia còn tưởng rằng Tô Noãn Tâm thật sự không sợ Lệ Minh Viễn giận dỗi.
Sau khi nghe câu phía sau kia, người hâm mộ trực tiếp bưồn cười.
Cô đúng là có chút khí phách đó!