Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Thoạt nhìn lại còn có chút hiền hoà.
Nhìn gương mặt này một cách gần gũi lại còn cảm thấy rất nhu hòa.
Hàng lông mi sau cặp kính…Lúc rũ xuống, thoạt nhìn rất dài, liên tục chớp chớp… Tựa như một cái nhỏ vậy.
Lâm Sơn Linh nhịn không được mở miệng hỏi: “Thư ký Lý… Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
“Hả?”
Bỏi vì lời này của Lệ Minh Viễn, mà toàn bộ phòng thư ký trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Ngón tay gõ bàn phím quanh năm của Lâm Sơn Linh đang run bần bật vào giờ phút này.
Tay cầm bông đổ thuốc của Lý Mạnh cũng có chút run rẩy.
Anh rất không được tự nhiên mà trả lời một câu: “Đừng…Đừng nghe lời tổng giám đốc nói bậy”“
“Tôi… Tôi…Tuy rằng tôi cũng rất không thể tin được…Nhưng, nhưng tôi không dám nghỉ ngờ lời tổng giám đốc nói…Bởi vì từ trước tới nay…Ngài ấy không thích nói lời vô nghĩa, cũng không phải…Người thích nói đùa”
Lý Mạnh làm mặt lạng nói: “Cô cảm thấy tôi đang nói dối sao?”
“Tôi…Bây giờ đầu óc của tôi có hơi loạn một chút…Thư, thư ký.
Lý… Thuốc đã bôi xong chưa ạ? Tôi có thể đi được chưa?”
Lý Mạnh nhàn nhạt nói: “Được rồi, nhớ kỹ đừng chạm vào nước, cần thẩn bị nhiễm trùng”
“Được..”
Lâm Sơn Linh cầm túi nilon liền muốn xuống lầu.
Lý Mạnh ngồi trở lại ghế làm vi lền nghe Lâm Sơn Linh vừa đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Thư ký Lý…Anh thích tôi thật sao?”
Lý Mạnh đang muốn nói sao có thể, cô đừng nghĩ nhiều.
Liền thấy Lệ Minh Viễn đã rót trà xong rồi đi về, còn nói tiếp một câu: “Là thật đấy”
Rồi sau đó tiếp tục đi ngang qua, vào văn phòng tổng giám đốc.
Lý Mạnh: “..” Anh đừng tưởng anh là tổng giám đốc mà anh có thể trả lời loạn thay tôi chứ.
Lâm Sơn Linh lại trực tiếp trôi đi rồi…
Không sai, chính là trôi đi.