Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Minh Dao liền khóc nháo, sức kêu cứu mạng cũng không có.
Bị người ta giữ ở trong tay, đầu càng hôn mê không chịu được.
Điều cô bé có thể làm chỉ là trừng mắt nhìn Kỷ Vân Như… Trong mắt, tràn ngập ánh sáng quật cường.
“À…Mày chạy đi, mày tiếp tục chạy đi?”
Vốn dĩ hôm nay Kỷ Vân Như rất vui, bởi vì tiền của Lệ Minh Viễn đã chuyển tới tài khoản của cô ta rồi.
Tâm tình rất tốt nên cô ta cố ý tới tìm Nhiếp Hạo làm càn.
Nhưng lại ngoài ý muốn gặp đứa con hoang này ở trong phòng Nhiếp Hạo…
Cũng thật là trùng hợp.
Thoạt nhìn thì tâm tình cô ta rất tốt, nhìn Minh Dao nói: “Mày nói xem, tao nên trực tiếp bóp chết mày, hay vẫn nên tra tấn mày trước sau đó lại bóp chết mày sau?”
Minh Dao rũ mắt xuống…Trong lòng có chút khủng hoảng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
“Thế nào? Đây là bị câm à? Không phải ở trước mặt chú tao tao mày rất giỏi ăn nói sao?”
Minh Dao vẫn không nói lời nào như cũ, nhưng trong mắt có nước mắt chảy xuống.
Nhiếp Hạo…Sao anh còn chưa có về.
Nhưng nếu Nhiếp Hạo về thì có thể như thế nào?
Cô bé cũng biết Nhiếp Hạo là người của Kỷ Vân Như…Nhiếp Hạo còn đặc biệt thích Kỷ Vân Như.
Lần trước anh ấy đã nói qua, đó là lần cuối cùng anh ấy che chở cô bé.
Hắn là anh ấy sẽ không quản mình nữa.
‘À…Còn tưởng rằng lá gan lớn như nào, cũng chỉ giống con mẹ mày, suốt ngày chảy nước mắt mà thôi? Tao nói cho chúng mày biết, loại sinh vật giống chúng mày, Kỷ Vân Như tao sẽ không đồng tình với chúng mày đâu.
Người như chúng mày nên chết đi, căn bản không xứng sống ở trên đời này!”
“Bà mới đáng chết! Bà mới không xứng sống ở trên đời này! Bố mẹ tôi yêu nhau như vậy, là do bà chia rẽ bọn họ!”
“Chát” một tiếng tát vang lên.
Khuôn mặt nhỏ của Minh Dao đỏ bừng, bị tát tới nỗi đầu quay sang một bên.
Hai tròng mắt cô bé đỏ bừng, hung tợn nhìn Kỷ Vân Như nói: “Trừ chỉ biết bắt nạt trẻ con ra thì bà sẽ làm cái gì nữa? Nhà bà cũng có trẻ con mài! Bà chờ đấy, những gì bà đã làm với tôi, cuối cùng tôi sẽ trả lại hết như vậy ở trên người con của bài”
“Chát”
Lại là một cái tát, trở tay tát ở một nửa gương mặt còn lại của Minh Dao.
Khuôn mặt nhỏ vốn đang đỏ bừng của Minh Dao lúc này càng sưng đỏ hơn.
Mỗi bên một cái tát, thoạt nhìn sưng đỏ rất đối xứng.
“Đồ con hoang, tới đây, mày nói tiếp đi!”
“