Chương
Tô Noãn Tâm vẫn tức giận như cũ mà phát cuồng nói: “Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ! Bị thương vẫn có thể chữa khỏi! Nhưng trong lòng đã bị tổn thương thì sao? Cô định chịu trách nhiệm như thế nào?”
Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Nếu không phải nó vẫn luôn nói chuyện chọc tức tôi thì tôi sẽ đánh nó sao?”
“Con bé vẫn chỉ là trẻ con thì biết cái gì “Lúc tôi điều tra thì nó cũng đã tám tuổi rồi! Vẫn là trẻ con sao? Trẻ con tuổi này cái gì cũng hiểu cả rồi! Nó chính là cố ý nói những lời đó để chọc tức tôi!”
“Kỷ Vân Như, cô cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi mà còn so đo với một đứa trẻ con à? Những lời này, cô định nói như thế nào đây?”
“À…Đánh cũng đã đánh rồi, có thể như thế nào nữa?”
“Vậy phải trả giá lớn!”
“Tiền sao, không có khả năng thu lại đâu… Tôi đã cầm tiền đó đi lo thuốc men cho anh tôi rồi..” Kỷ Vân Như nhàn nhạt nói.
Vậy cô cho rằng như vậy liền xong việc sao!”
“Vậy cô muốn như thế nào?”
Minh Dao ghé vào trong ngực Tô Noãn Tâm, vừa nức nở vừa nói: “Chị…Em không muốn bị bà ta mang tới nhà họ Lục…Không muốn bị bà ta tra tấn mỗi ngày, hu hu…Chị ơi em sợ lắm!”
“Minh Dao không cần sợ, không cần sợ…Chị sẽ bảo vệ em, là do chị đến chậm…”
“Vâng, chị giúp em”
“Được, chị giúp em…Kỷ Vân Như! Cô còn muốn đưa Minh Dao về nhà họ Lục nuôi sao?”
Kỷ Vân Như nhướng mày n ló vốn chính là huyết mạch của nhà họ Lục tôi, mang về nuôi cũng là điều bình thường! Nhà họ Lục là một gia tộc khác thường…Chỉ cần là máu mủ thì cho dù là con riêng cũng sẽ bị nhận về nuôi…Chỉ cần các trưởng bối của nhà họ Lục biết chuyện này…Bọn họ sẽ có hành động…”
“Bọn họ dựa vào cái gì chứ!”
“Dựa vào việc nó có dòng máu của nhà họ Lục! Nhà họ Lục coi trọng chuyện huyết thống kế thừa nhất, chẳng sợ là con riêng thì cũng có quyền thừa kế! Chuyện này, chẳng lế tổng giám đốc nhà cô không phổ cập khoa học cho cô bao giờ à?”
“Ha…Kỷ Vân Như, cô cũng có con trai, cô sẽ tốt bụng đến nỗi mặc kệ người khác đoạt quyền thừa kế của con trai mình sao?”
“Nó là con gái…Không phải con trai, trừ khi nhà họ Lục không có con trai thì nó mới có quyền thừa kế! Nó chả có uy hiếp gì với tôi cả.”
“Vậy tôi đây cũng không có khả năng để Minh Dao bị nhà họ Lục các người đoạt đi!”
“Phải làm theo trình tự pháp luật thôi… Tô Noãn Tâm, cô cho rằng chú nhà cô có thể cản người nhà họ Lục về chuyện giành quyền nuôi lại đời sau của nhà mình sao?”
Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Ngay cả chú nhà tôi cũng không có biện pháp sao?”
Minh Dao vừa nghe, lại khóc thành tiếng.
“Chị, em không muốn tới nhà Lục!”
“Được được, chúng ta không đi, Minh Dao đừng kích động…Để chị nghĩ cách”
Tô Noãn Tâm nghĩ nghĩ nói: “Kỷ Vân Như…Chuyện của Minh Dao, các trưởng bối nhà họ Lục vẫn chưa biết đúng không?”
“Không tồi”
“Chuyện hôm nay cô đánh Minh Da cùng so đo với cô, cũng sẽ không đòi phải giấu đi!”
Kỷ Vân Như nhếch khóe miệng cười nói: “Thật là đáng tiếc…Tôi còn đang tưởng rằng sẽ mang được người về để dạy lại quy củ cơ đấy!
Nhưng mà cô đã nói như vậy rồi…Coi như tôi cho Lệ Minh Viễn chút mặt mũi vậy”