Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Trong phòng, Tô Noãn Tâm đem thuốc mà Mộ Diệc Thần mua về rồi bôi lên mặt cho Minh Dao một lần.
Minh Dao ngủ thật sự sâu, cũng không có bị đánh thức.
Bôi xong thuốc, Tô Noãn Tâm liền giận sôi máu, gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn cũng không biết ở chỗ cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhận được điện thoại, giọng anh còn rất nhẹ nhàng mà hỏi câu: “Em ăn tối chưa?”
Liền nghe cô nhóc nhà anh hét to một tiếng: “Em ăn cái rắm mà ăn!”
Lệ Minh Viễn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày nói: “Tô Noãn Tâm! Ai bảo em nói tục!
“Chú, em sắp bị tức chết rồi!”
“Ai chọc em?”
“Bởi vì, anh ta không phải chủ mưu”
“Vậy Kỷ Vân Như là chủ mưu sao? Kỷ Vân Như luôn là chủ mưu đúng không, vậy sao chú còn cho bà ta vay tiền!”
Bởi vì đó là người thân của em.
Vay tiền để đi cứu mạnh cho bố ruột của em.
Chuyện này anh không định nói cho cô nhóc biết.
Nếu Kỷ Vân Tiêu tỉnh thì sẽ biết thôi.
Nếu cuối cùng Kỷ Vân Tiêu không tỉnh lại được…Vậy cô nhóc chưa từng có ba còn tốt hơn, kết quả có thì mặt cũng chưa gặp qua đã mất.
Cuối cùng nếu cô ấy biết chân tướng thì trong lòng sẽ khó chịu biết bao.
Cho nên, Lệ Minh Viễn vẫn không định để cô biết.
Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Anh cũng có nguyên nhân của anh”
Tô Noãn Tâm tức giận đến nỗi hốc mắt phiếm hồng nói: “Chỉ là, chú…Bây giờ em rất tức giận”
“Tức giận chuyện gì?”
“Trước tiên chú nói cho em biết quan hệ của Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như là sao đã.”
Thấy cô tức thành như vậy, Lệ Minh Viễn cũng chỉ có thể kể quan hệ của Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như cho Tô Noãn Tâm một lần.
Sau khi Tô Noãn Tâm nghe được những gì Nhiếp Hạo từng trải qua khi còn nhỏ…Rồi sau đó bị Kỷ Vân Như lôi từ trong địa ngục ra… Từ đây, Kỷ Vân Như làm chủ mọi việc, cô khiếp sợ đến nỗi quên cả tức giận.
Mẹ nó!
Khẩu vị người nhà họ Nhiếp nặng như vậy sao!
Nhiếp Hạo…Hình như rất đáng thương.
Minh Dao, cũng đáng thương.
Minh Dao từ nhỏ đã tự cô lập mình…
Ông nói, Nhiếp Hạo vẫn luôn ở trong trạng thái tự cô lập mình, trừ lúc diễn.