Lái xe lấy tốc độ cực nhanh hướng nhà hàng Tây chạy đến.
Nhưng mà lúc Bùi Dịch bọn họ đến nơi, tầng cao nhất đã có một mưa quần áo, ào ào rơi xuống.
Quần áo đủ mọi màu sắc từ chỗ cao nhất, cách mặt đất tầm hai mươi mấy mét, trên cao bay lả tả rơi xuống, nhìn hết sức hoành tráng.
Tần Phong giựt giựt khóe miệng, quay đầu vẻ mặt đồng tình nhìn Bùi Dịch: “Cậu xong đời rồi, nghĩ muốn làm sao an ủi Thi Thi nhà tôi đây?”
Bùi Dịch sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, mày gắt gao vặn chặt lại. Thật lâu sau, quay đầu lành lạnh liếc mắt nhìn Tần Phong bên cạnh: “Chỉ chiêu.”
Tần Phong lập tức liền vui vẻ: “ Cũng có một ngày cậu nhờ đến tôi sao? Được thôi, đem cái mỏ kim cương ở Bắc Phi trả lại cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết phải làm sao!”
Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, như có như không nhìn anh ta.
Tần Phong bị anh nhìn như vậy thấy có chút sợ hãi, liền rụt rụt thân thể về sau, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Em ấy đã ở bắt đầu ném quần áo của cậu, có thể thấy được tức giận đến không nhẹ. Cậu có thể tưởng tượng thử, một cái mỏ kim cương quan trọng, hay vẫn lại là vợ cậu giận quan trọng hơn nha.”
Vấn đề này đối với Bùi Dịch mà nói không có gì có thể sánh rồi.
Anh mặt không chút thay đổi liền gật gật đầu: “Thành giao.”
“Thật sự?”
Tần Phong lại vẫn là có chút không tin, cảm thấy được người đàn ông này đang nghĩ cách lật lọng.
“Cho cậu một phút đồng hồ, quá hạn miễn bàn.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói xong, quay đầu nhìn về phía ngoài xe.
Hiện tại đã không phải là ném quần áo của nữa, mà là đem gối xé tan tành, tung ra cơn mưa lông ngỗng!
Đầy trời đều là lông ngỗng lả tả bay bay, cũng thật đồ sộ.
Lúc này, di động Bùi Dịch vang lên, anh cúi đầu vừa thấy dãy số hiện lên màn hình điện thoại khi đó, ánh mắt tối sầm lại, yên lặng bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói Tô Thi Thi, nghe ra thật bình tĩnh.
“Bùi tiên sinh, phiền toái anh mời vài người tới tới dọn dẹp vệ sinh đường phố.”
“Tút tút - -” Tô Thi Thi nói xong liền đem điện thoại cúp rồi
Bùi Dịch mím môi, tay liền gọi gấp cho thư ký Vương, để cho anh ta phái một vài người đến đây dọn vệ sinh.
Tần Phong ngồi ở bên cạnh thấy vậy liền lắc đầu: “Vốn là bị đá ngất, sau đó lại bị em ấy cầm lấy cán chui như vậy, cậu quả thực là làm sỉ nhục đàn ông chúng ta...”
Anh nói còn chưa nói xong, Bùi Dịch ánh mắt như dao găm liền phóng đến.
Tần Phong lập tức ngồi thẳng thân thể, nghiêm trang nói: “Đối phó phụ nữ, trực tiếp chỉ có một biện pháp, liền là áp ở trên giường đem cô ấy hầu hạ thật thoải mái, cái cơn giận gì cũng sẽ bay mất thôi.” Bùi Dịch mặt chải quét một phen liền trầm xuống vài phần, mở cửa xe ném một câu nói: “Giao dịch thất bại.”
“Gì chứ, tôi còn chưa nói xong mà, cậu gấp gáp cái gì?”
Tần Phong đuổi theo, đúng là ngẩng đầu lên, đã bị một thứ gì đó ném trúng vào đầu.
“Mẹ kiếp, ném hung khí, này cái hộp nhỏ cũng có thể đập chết người đấy không biết sao?”
Tần Phong tức giận liếc mắc nhìn thử vừa thấy, mặt tươi cười liền tái rồi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Bùi Dịch: “Durex? Tôi nói cậu là heo, thật đúng là không oan uổng cậu mà, thứ này cậu cũng giữ lại được sao?”
“Này đều đã hết hạn sử dụng rồi! Cậu đừng nói với tôi, đây là cậu dùng còn dư giờ đem dùng với Thi Thi còn nha!”
Bùi Dịch vừa thấy, mặt lập tức càng đen thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là đồ của cậu!”
“Của tôi? Cậu nói giỡn cái gì vậy?”
Tần Phong trừng mắt, giống nghe được chuyện cười nhân gian vậy.
Bùi Dịch hận không thể bóp chết thằng bạn thân trước mặt này: “Tôi cũng chưa chạm qua Trạm Dẫn Lan, sao lại có được mấy thứ này!”
Anh bị muốn chọc giận điên rồi!
Trước đây có một lần, Tần Phong say rượu đem một người phụ nữ đến căn phòng ở tầng thượng đó. Lúc ấy Bùi Dịchbiết được, thiếu chút nữa đem cô gái kia giết luôn rồi.
Mấy cái đồ linh tinh này nhất định là Tần Phong khi đó để lại. Trước đó anh đã cho người ta dọn dẹp lại căn phòng kia, từ đầu liền không phát hiện có thứ này, cũng không biết Tô Thi Thi là từ đâu tìm ra được!
“Đigiải thích rõ ràng cho tôi, làm không tốt, cậu cũng đừng ở thành phố Bắc Kinh này mà làm ăn nữa!”
Bùi Dịch nói xong liền chui vào xe, một giây sau, lái xe khởi động máy, chiếc xe Lincoln nghênh ngang mà đi mất.
“Cậu cứ như vậy mà chạy đi? Cậu là đồ nhát gan! Để cho tôi đi giải thích? Tôi giải thích rõ ràng sao? Đó là vợ của cậu, để cho tôi đi dỗ giành em ấy, nghe có lý không chứ!” Tần Phong cầm hộp Durextrên tay, đứng đờ người ra.
Lần này khả xong đời, anh nếu không dỗ dành được Tô Thi Thi, phỏng chừng Bùi Dịch có thể giết anh luôn rồi!
10 phút sau, Tô Thi Thi mặc một bộ quần áo hoàn toàn mới đi xuống lầu.
Tần Phong nhìn thấy cô, cười nịnh nọt đi đến gần, yếu kém chuyển cầm cái hộp lúc nãy đưa ra trước mặt cô vẻ mặt đầy vẻ đáng thương: “Thi Thi à, anh cùng em nói chuyện này. Nếu nói đó là một hiểu lầm, em tin không?”
Tô Thi Thi bước chân bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn anh một cái, lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Tần tiên sinh, anh như vậy có phải muốn nói cái thứ gì đó là của anh hay không?”
“À phải...” Tần Phong cười gượng.
“Được, tôi biết rõ.”
Tô Thi Thi hí mắt nở nụ cười một phen, nâng bước đi về phía trước. Chỉ là lúc hai người lướt qua nhau, trên mặt anh tươi cười vừa thu lại, nháy mắt biến thành mặt không chút thay đổi.
Tần Phong nhìn bóng lưngcô, không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Cô vừa rồi nói những lời đó là ý gì? Hiểu rồi sao?
Anh giống như, làm mọi chuyện càng nghiêm trọng rồi.
Tô Thi Thi không có ngồi xe Bùi Dịch đưa tới, chính mình gọi xe taxi đi đến công ty.
Trong văn phòng tổng giám đốc lầu 20 của Xây dựng Tiệp Khắc, không khí dị thường đông cứng lại.
Bùi Dịch ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt trầm trầm nhìn chăm chú di động. Thư kýVương đứng ở bên cạnh anh, cúi đầu, hận không thể làm cho chính mình như người không tồn tại.
Thật lâu sau, Bùi Dịch lạnh lùng nói: “Trừ nửa năm tiền thưởng, ra ngoài.”
Vâng ạ
Thư ký Vương xoa mồ hôi lạnh, cấp rút vội vàng lui lại ra ngoài.
May mắn chỉ là trừ nửa năm tiền thưởng, anh ta còn cho rằng sẽ bị đuổi việc luôn rồi.
Tầng cao nhất của nhà hàng Tây kia vẫn là do anh ta thường cho người qua đó dọn dẹp, định kỳ đem quần áo thay mới.
Nhưng mà anh ta quên Tô Thi Thi cùng Trạm Dẫn Lan kia dáng người không giống nhau. Tô Thi Thi muốn so với Trạm Dẫn Lan cao gầy rất nhiều, những bộ quần áo này từ đầu không thích hợp với cô.
Hiện tại tốt rồi, xem sắc mặt tổng giám đốc, phỏng chừng tất cả mọi người sẽ phải gánh chịu cơn túc giận này rồi.
Chờ sau khi anh tarời đi, Bùi Dịch ở trên ghế ngồi yên lặng rất lâu.
Anh mở máy tính ra, ở trên bàn phím thuần thục gõ một hồi, trên màn hình xuất hiện hình ảnh tình hình bên trong văn phòng bộ phận thiết kếlầu 15.
Tô Thi Thi đã ngồi vào bàn làm việc, xem biểu tình trên mặt thật bình tĩnh, nhìn không ra cái cảm xúcgì.
Cô càng như thế này, Bùi Dịch trong lòng lại càng bất an.
Nhớ tới tối hôm qua cô vì anh mà khóc, nghĩ đến cô có đôi khi ngủ gặp ác mộng khóc trốn vào trong lòng anh.
Cái loại cảm giác bất lực này anh đã cũng từng trải qua, đó là do thiếu đi cảm giác an toàn.
Mà lúc này, Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi ngồi ở ghế tựarộng rãi, cầm bút, nhìn bản thiết kế giấy ở trước mặt mình.
Cô đã ngẩn người 3 phút.
Trong lòng anh thắt lại, mím môi, ở trên bàn phím gõ gõ.
2 phút sau, bên trong văn phòng tổ 1 tầng 15 của bộ phận thiết kế, điện thoại vang lên tiếng âm thanh báo hiệu có tin nhắn đến.
Tô Thi Thi sửng sốt, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn: “Kỳ quái, tôi rõ ràng chuyển sang chế độ im lặng rồi mà, điện thoại sao có thể vang lên?”
Lúc cô nhìn người tin nhắn gửi đến khi đó, sắc mặt mạnh trầm xuống, nhìn cũng chưa từng nhìn, đưa điện thoại di động ném lại trên bàn.
Nhưng không quá 30 giây, điện thoại lại từng đợt vang lên.
Vẫn lại là Bùi Dịch gọi đến.
Tô Thi Thi mặt tối sầm, lấy điện thoại di động trực tiếp tắt máy.
Nhưng mà không quá một phút đồng hồ, điện thoại lại vang lên từng hồi chuông.
“Anh...”
Tô Thi Thi tức giận đến nắm tay thành quả đấm. Kỹ thuật máy tính rất giỏi, hacker thì hay lắm à!
Cô đang nghĩ ngợi, trong di động bỗng nhiên phát ra một đoạn giọng nói.
“Đây là hiểu lầm, nếu em đồng ý, tôi có thể giải thích với em.”
Tô Thi Thi tim đập điên cuồng, đây là giọng nói của Bùi Dịch, anh vậy mà...
Cô còn không có phản ứng kịp, trong di động lại phát ra giọng nói kia.
“Cái một hộp đó là của Tần Phong, nếu em không tin, tôi có thể cho cậu ta đi tìm người phụ nữ đến cùng cậu ta khi đó, tới trước mặt em đối chất.”
Người này...
Tô Thi Thi trong lòng nói không nên cái cảm xúc gì.
Nếu nói cái hộp kia là người khác, cô có thể tin tưởng, nhưng mà những bộ quần áo đó thì giải thích thế nào đây? 8☆8☆. $.
Tô Thi Thi che lỗ tai lại, không nghĩ muốn tiếp tục nghe. Cô từ đầu không muốn tiếp tục nghĩ đến chuyện này.
Đúng là tay thì làm sao có thể ngăn cản được thanh âm? Trong di động không ngừng có giọng nói truyền ra.
“Tô Thi Thi, em là người mà tôi ở trước mặt mọi người cầu hôn, muốn lấy em làm vợ, em phải tin tưởng tôi.”
“Tô Thi Thi, em tối hôm qua lúc cầu xin tôi, cũng không giống hiện tại vô tìnhnhư thế...”
“Tô Thi Thi, đêm nay đổi tư thế em cũng đừng cầu xin tôi như thế nữa...”
“A!”
Tô Thi Thi điên rồi, người đàn ông này sao cái gì cũng dám nói vậy trời!