“Tô tiểu thư, chúc mừng cô! Cô cùng Bùi tiên sinh quả thực là trời sinh một cặp. Có một số người, cho dù cố gắng như thế nào đi nữa, không phải của mình thì thì cũng không giành được.” Lưu Dĩnh Tuệ cười nói.
Tô Thi Thi giựt giựt khóe miệng, cô nên vui mừng sao?
Không thể phủ nhận, trong lòng ít nhiều là vui vẻ. Cô vốn cho là mẹ của Bùi Dịch không thích mình, hiện tại thế này là xem như đã đồng ý rồi sao?
Nhưng mà suy nghĩ đến việc học lễ nghi gì gì đó...
Tô Thi Thi kìm lòng không đậu nhìn Bùi Dịch, đáy lòng có một chỗ nào đó, có một tia chờ mong không rõ ràng.
Bùi Dịch vừa lúc cũng đang nhìn cô, thấy thế, đứng lên, đối với Nhậm Tiếu Vi nói: “Mẹ, mọi người từ từ ăn, con cùng Thi Thi đi về trước đây.”
“Chú trẻ, chú còn không có ăn được gì.” Đoàn Ngọc Tường vừa nghe liền nôn nóng.
Cô ta biết Bùi Dịch nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên cách anh gần như vậy, thật sự không nỡ để anh đi.
Bùi Dịch khóe miệng cong lên: “Tôi với thím trẻ của cô về tạo người.”
Tô Thi Thi:...
Bùi Dịch miệng thật sự quá độc rồi.
Cô yên lặng địa đưa mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường, cô ta sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, một bộ dáng chịu đả kíchtrầm trọng.
“Không đi?” Bùi Dịch đi đến bên cạnh Tô Thi Thi, nhẹ giọng hỏi.
Tô Thi Thi khẩn trương cùng Nhậm Tiếu Vi lên tiếng chào hỏi, theo sát anh mà đi ra cửa.
“Ngọc Tường, con ăn nhiều một chút. Nhìn con gần đây đã gầy lắm rồi.” Trong phòng ăn truyền đến giọng nói thân thiết của Nhậm Tiếu Vi, tựa hồ vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh quá một dạng.
Ngay sau đó, lại truyền đến giọng nói của Phương Thanh Hoa: “Lưu tiểu thư, tôi cô một miếng cơm cũng chưa ăn, không thích nơi này sao?”
“Bà nói linh tinh cái gì? Tôi lại thấy bà mới đúng vẫn cau mày, đối với phu nhân có ý kiến sao?”
...
Ba người phụ nữ một bàn diễn trò. Bây giờ bốn người phụ nữ...
Tô Thi Thi bước chân nhanh hơn, vượt qua Bùi Dịch, lập tức hướng tới sân bên ngoài đi đến.
Bùi Dịch nhìn đến bóng lưngcô gái nhỏ của mình thở hổn hển, mâu quang trầm trầm.
Cùng Tô Thi Thi về đến biệt thự, lập tức kêu Tiểu Ưu giúp cô chuẩn bị bữa tối. Vừa rồi ở trong gian nhà chính kia, cô cơ bản không có ăn được cái gì.
Lúc này, thật sự đói.
“Đã sớm chuẩn bị tốt, để tôi đi vào trong bưng ra.” Tiểu Ưu vừa nhìn thấy Tô Thi Thi, liền cười nói.
“Thật hiểu tôi!” Tô Thi Thi cảm động muốn khóc, vẫn lại là Tiểu Ưu đúng là tri kỷ của cô.
Tiểu Ưu thấy Bùi Dịch tiến vào, khẩn trương đi phòng bếp. Bùi Dịch nhàn nhạt quét qua người Tô Thi Thi liếc mắt một cái, lập tức hướng tới thư phòng đi đến.
Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, nơi nào đó liền giống như bị nhét vào một tảng đá vậy, buộc bực khó chịu, đến cơm cũng chỉ ăn vài miếng.
Ở trong phòng khách lề mề hơn một giờ, cuối cùng, cô vẫn lại là để cho phòng bếp làm một ít thức ăn, bưng đi thư phòng.
Vừa rồi tại nhà chính, anh cũng không ăn được gì nhiều.
“Uh'm, tôi biết rõ.” Trong thư phòng, Bùi Dịch đang gọi điện thoại, nhìn thấy Tô Thi Thi bưng một bát cháo tiến vào, trong mắt kinh ngạc chớp lóe rồi biến mất.
“Cái kia, tôi hấy anh vừa rồi không ăn được cái gì, nên bảo phòng bếp làm cho anh chút thức ăn.” Tô Thi Thi để cái khay đến trên bàn làm việc, đứng ở một bên nhỏ giọng nói.
“Tô Thi Thi.” Bùi Dịch nhìn cô một cái, “Không nghĩ muốn cười cũng đừng cười, thật xấu.”
“Anh...”
Anh cho rằng cô muốn cười? Nếu không...
“Nói, có chuyện gì?” Bùi Dịch ngồi vào ghế làm việc, lãnh đạm nói.
Tô Thi Thi tức giận lập tức liền xông ra. Vốn dĩ cô còn muốn cùng anh êm đẹp nói chuyện, nghĩ muốn chính mình có thái độ tốt một chút, thái độ của anh như vậy là có ý gì?
“Tôi không nghĩ muốn sinh con!” Tô Thi Thi nói thẳng.
Bùi Dịch tay đang cầm muỗng định múc thức ăn liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Em lặp lại lần nữa.”
“Anh đừng dùng bộ dáng này ép tôi...” Tô Thi Thi có chút sợ hãi lui về sau hai bước, trong lòng có chút giận chính mình.
Cô sợ cái gì!
“Tôi đã nói rồi, tôi không nghĩ sớm như vậy đã sinh con! Mà còn, chuyện chúng ta kết hôn còn không có tính toán thật tốt, anh không thể không cần hỏi ý kiến của tôi cứ như vậy, tự mình quyết định!” Tô Thi Thi nghểnh cổ nói.
Cô cực kỳ cảm kích Bùi Dịch vi cô làm toàn bộ mọi chuyện, nhưng cũng bởi vì như vậy gả cho anh, cô cảm thấy được đối với hai người như vậy đều không có trách nhiệm.
“Bản thân tôi tự quyết định?” Bùi Dịch đứng lên, sắc mặt so với vừa rồi trầm một chút, “Tô Thi Thi, nếu không muốn, vừa rồi tại sao không phản đối?”
“Tôi... Tôi còn không phải bận tâm mặt mũi của anh. ANh đừng cho là tôi vì muốn chọc tức Đoàn Ngọc Tường, tôi cảm thấy vì chọc tức người khác lại để cho chính mình khó chịu thật không đáng.” Tô Thi Thi nói tới đây, ngữ khí đã mềm xuống.
“Tôi không phải không nghĩ muốn gả cho anh, tôi chỉ là cảm thấy như vậy quá nhanh rồi. Chúng ta quen biết đến hiện tại mới mấy tháng mà thôi. Tôi cũng cực kỳ thích trẻ con, nhưng mà cứ như vậy kết hôn sinh con, tôi cảm thấy được là bản thân mình đối với anh không chịu trách nhiệm.”
“Bùi Dịch, anh cho tôi thêm một chút thời gian có được hay không? Tôi đã chịu qua một lần thương tổn, thật sự cần thời gian...” Tô Thi Thi càng nói càng khổ sở, hốc mắt đều đã đỏ.
Cô chưa bao giờ nghĩ muốn ở trước mặt anh đem những cái miệng vết thương này lôi ra. Nhưng mà lúc này, cô cũng không biết chính mình là xảy ra chuyện gì nữa, chỉ nghĩ muốn giao trái tim chân thành, thật lòng toàn tâm toàn ý ở bên anh.
Cô hi vọng anh có thể hiểu cô, hơn nữa an tâm. Trải qua một lần tổnthương về tình cảm kai, cô không nghĩ muốn cùng Bùi Dịch có gì làm ảnh hưởng đến tình cảm hai người.
Bùi Dịch trực tiếp thất thần ngay tại chỗ.
Anh nghĩ tới cô sẽ kịch liệt phản đối, nghĩ tới cô sẽ cáu kỉnh. Nhưng mà anh chưa từng nghĩ tới, cô sẽ giống như hiện tại, rõ ràng không ủy khuất, lại còn đang cố gắng giải thích để cho anh an tâm.
Bùi Dịch đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực, thở dài: “Không sinh con, em phải học lễ nghi Đoàn gia.”
Tô Thi Thi trong lòng chấn động, ngửa đầu nhìn anh: “Tôi trước kia tại sao chưa từng nghe qua Đoàn gia có cái quy định này vậy?”
“Là vài năm trước mới định ra.” Bùi Dịch nói tới đây biểu tình cứng đờ, trước mắt hiện ra một khuôn mặt khác.
Lúc trước, những thứ quy định này là lúc anh cùng Trạm Dẫn Lan ở bên nhau mới xuất hiện. Nguyên do trong đó, anh cũng không muốn nghĩ lại.
Tô Thi Thi không phát hiện Bùi Dịch dị thường, nhíu mày hỏi: “Vậy nó cùng việc sinh con có cái quan hệ gì?”
“Cô dâu mang thai, có thể kéo dài từ từ học tập.” Bùi Dịch trầm giọng nói.
Tô Thi Thi nghe được trong lòng trầm xuống: “Kéo dài từ từ học sau? Ý anh hẳn không phải muốn nói những cái lễ nghi này đặc biệt rất mệt đi?”
Bùi Dịch nhíu mày: “Cho dù em liên tưởng tất cả trong phim truyền hình lại với nhau đều không là gì so với lễ nghi này.”
“Ôi cuộc đời này... Tôi... Tôi không cần!” Tô Thi Thi muốn khóc.
Cô tưởng tưởng những cái lễ nghi hậu cung này, thân thể mạnh run run một phen. Bây giờ đã là cái thời đại nào rồi, sao lại vẫn muốn làm những thứ này!
“Cho nên, tôi đề nghị em tốt nhất sinh con.” Bùi Dịch ôm lấy Tô Thi Thi, từ từ hướng ghế tựa đi đến.
“Anh đừng nghĩ muốn gạt tôi!” Tô Thi Thi đang muốn đẩy Bùi Dịch ra, mobile phone bỗng nhiên vang lên.
Tô Thi Thi liền giống như tóm được phao cứu mạng, không nhìn kỹ liền mở máy nghe.
“Tô tiểu thư, chúng ta gặp mặt đi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hoà.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ.
Là kẻ điên kia?
Cô cầm điện thoại nhìn nhìn, phát hiện đây rõ ràng là số điện thoại của một vị đồng nghiệp của cô nha...
“Tô tiểu thư, cô có thể kết thúc trò chuyện, nhưng mà hậu quả cô tự chịu...”
(Tui thấy ông nội Hỗ gì gì này, bá đạo cũng ngang anh Dịch rồi, 'hậu quả tự chịu...' câu này của Dịch mừ, sao lại giành >”