Cảnh báo trước khi đọc: Nên đọc đến phân cách tuyến thì nghỉ, ko dành cho những ai ko thích sắc, bạn tài năng có hạn nên chỉ viết nhiêu đó thôi, lỡ hứa rồi, lần sau rảnh sẽ viết nhiều hơn.
"Anh..." Tô Thi Thi chán nản, người đàn ông này thật đúng là có thù tất báo.
Miệng cô bất giác cong cong lên, nhỏ giọng nói: "Dù sao người mất mặt cũng không chỉ có một mình tôi. Tôi nghĩ mặt mũi của Bùi tiên sinh nên là so với tôi quan trọng hơn đi?"
Hừ! Dám uy hiếp cô, vậy thì cùng nhau mất mặt đi!
Bùi Dịch tươi cười liền trở nên cứng đờ.
Cô gái này lá gan thật sự là càng ngày càng lớn rồi! Tần Phong nói không sai, anh quả thật là chiều hư cô rồi!
"Hai vị, chó của các vị..." Vị bác sĩ vừa rồi kiểm tra cho Tiểu Vịnh sắp khóc đến nơi rồi.
Làm bác sỹ thú y nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua có con chó nào lại như vậy. Vậy mà còn có thể giả bộ bệnh!
Không đúng, vừa rồi cái con chó kia triệu chứng rõ ràng thật sự giống như bị chứng bệnh uất ức mà, tại sao trong nháy mắt liền thay đổi thành bộ dáng này?
"Hai vị, chó ngao Tây Tạng của các vị mang thai là sự thật, cảm xúc không nên bị kích động." Vị bác sĩ kia đành phải lau mồ hôi nói.
Tô Thi Thi thật muốn tìm cái động chui vào.
Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, xoay người hướng bên ngoài bệnh viện đi đến.
"Anh thật sự mặc kệ?" Tô Thi Thi bịt lấy lỗ tai, theo sát phía sau anh.
Một phòng mèo kêu chó sủa, y như âm thanh của ma quỷ từng đợt từng đợt chạy vào trong đầu, quả thực quá khủng bố rồi, đứng đây một hồi chắc điên mất thôi.
"Các người mau đem chó của mình lôi đi đi, đều đã dọa đến bảo bối của chúng tôi rồi, sao có thể không chịu trách nhiệm như vậy?" Bên cạnh những chủ nhân của đám thú cưng này nhìn đến Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch muốn đi, lập tức xông tới.
Những người này đều là những kẻ lắm tiền nhiều của, người nào lại chịu được bị khi dễ như vậy.
Tô Thi Thi xấu hổ cực kỳ.
Cô cũng muốn đem cho lôi đi. Mấu chốt là hai vị tổ tông kia, càng kéo chúng càng không đi, ngược lại còn khiến chúng nó thêm hưng phấn, đến lúc đó nói không chừng đem cái bệnh viện này lật tung lên cũng không chừng!
"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi đuổi theo bắt lấy cánh tay Bùi Dịch, khẽ cắn môi, "Xem như anh lợi hại, tôi cầu xin anh, khẩn trương nghĩ biện pháp đi!"
Bùi Dịch trong mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất, quay đầu đối mặt Tô Thi Thi khi đó đã khôi phục mặt không chút thay đổi: "Tôi nhận lời."
Tô Thi Thi nột nhiên.
Cô nói cái gì sao? Anh lời là cái ý tứ gì? (Là bà sắp bị ổng ăn sạch đó cười gian)
Cô còn không có suy nghĩ cẩn thận, đồng tử mạnh co rụt lại. Chỉ thấy đột nhiên nhìn đến bên ngoài xông tới hai đội vệ sĩ, tức giận đến mặt cô đều đã tái lại rồi.
Anh đã sớm kêu người đến đây, vậy mà lại vẫn để cho cô cầu xin anh!
Tô Thi Thi nổi giận, tức giận trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, không nói một lời liền đi ra ngoài.
Bùi Dịch tâm tình rõ ràng so với vừa rồi tốt hơn nhiều, không nhanh không chậm đi theo.
"Uông uông uông!" Phía sau truyền đến tiếng sủa điên cuồng của Đại Cẩu tử cùng Tiểu Vịnh, tiếp theo sau đó là một trận âm thanh bát nháo, còn có những tiếng kêu la nghe đến tê tâm liệt phế của đám chủ nhân mấy con thú cưng kia.
Tô Thi Thi yên lặng bưng kín lỗ tai.
Sau này chỗ này khẳng định không thể trở lại, bằng không sẽ bị người ta giết mất?
Cô ngồi vào trong xe, liền thúc giục lái xe khẩn trương lái xe.
Lái xe chảy mồ hôi lạnh, đợi Bùi Dịch vừa lên xe liền khởi động xe.
"Tô tiểu thư, " Bùi Dịch quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Tô Thi Thi, "Bắt đầu đi." (Vâng anh bảo chị bắt đầu đi )
"Cái gì?" Tô Thi Thi kỳ quái nhìn anh, "Nói chuyện với người khác có thể hay không giải thích rõ ràng một chút?"
Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, đáy mắt lóe sáng một đám quang: "Là chính em cầu xin tôi."
Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, rất nhanh liền kề mặt sát vào thành của sổ bên cạnh: "Anh đừng làm càng, tôi vừa rồi đã cầu xin rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?"
Bùi Dịch hai mắt nhíu lại, thân thể chậm rãi dựa qua cô, lấy tư thế áp đảo đem Tô Thi Thi vây ở trên ghế ngồi, nghiến răng nói: "Em lặp lại lần nữa."
"Anh... Anh không phải không muốn quan tâm tôi nữa sao? Hiện tại muốn thế nào đây?" Tô Thi Thi mặt trầm xuống nói.
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
Bùi Dịch tức giận lập tức liền bạo phát ra, dơ tay đem cô hướng trên ghế ngồi ấn mạnh, nhẹ tay nhấn cái nút, ghế dựa để nằm ngang, rất nhanh tựu thành một cái giường.
Bùi Dịch đem Tô Thi Thi quăng phất ở trên giường, thân thể đè ép lên.
"Anh đừng làm càng!" Tô Thi Thi kinh ngạc.
Người đàn ông này tại sao mỗi ngày đều giống như uống thuốc một dạng!
"Em tốt nhất chớ chọc tôi tức giận." Bùi Dịch trầm trầm nói.
Anh nói xong cúi đầu liền hôn cô.
Tô Thi Thi hiện tại cũng thật không cái tâm tình hưởng ứng nụ hôn của anh, sốt ruột nói: "Tiểu Vịnh vừa rồi mới nằm qua nơi này, có lông chó đấy!"
Thân thể anh liền cứng đờ, mặt còn đen hơn so với mực.
Con chó chết tiệt kia, cùng Tô Thi Thi vậy, thật đáng giận!
"Dừng xe!" Giọng nói trầm thấp từ trong xe truyền ra tới, lộ ra vô tận tức giận.
Lái xe lập tức dừng ngay, vững vàng được dừng xe ở bên đường.
Bùi Dịch mở cửa xe, không nói một tiếng xuống xe, đi tới hai bước, thấy Tô Thi Thi không động tĩnh, quay đầu lành lạnh nhìn cô: "Để cho tôi tới khiêng em ra đúng không?"
"Anh... Anh còn muốn đi bộ thì tự mà đi đi, kéo tôi xuống theo làm gì?" Tô Thi Thi buồn bực cực kỳ, không tình nguyện xuống xe.
"Này, anh muốn đi đâu?" Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch im lặng không nói một tiếng đi về phía trước, vừa bực mình vừa buồn cười.
Anh như vậy có phải hay không đang muốn trêu cô?
Đúng là một phút đồng hồ sau, cô cười không nổi nữa rồi. Chỉ thấy Bùi Dịch vào một khách sạn.
Mà khách sạn này không phải là lúc trước bọn họ lần đầu tiên kia...
Cô nhớ rõ Bùi Dịch chính là tổng giám đốc của khách sạn này...
Anh hẳn không là...
Tô Thi Thi co cẳng chạy.
"Em dám chạy thử xem?" Phía sau truyền đến giọng nói lành lạnh của người đàn ông.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, quay đầu lấy lòng nhìn anh: "Chúng ta vẫn lại là về nhà đi."
"Muộn rồi!" Bùi Dịch đi nhanh hướng tới chỗ Tô Thi Thi, không nói hai lời chặn ngang ôm lấy cô, xoay người hướng tới trong khách sạn đi đến.
Tô Thi Thi đem trọn cái mặt đều đã chôn ở trong ngực anh, xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ban ngày ban mặt vậy mà đi vào khách sạn, thật sự tốt sao?
Bùi tiên sinh tức giận là không thể nói lý.
Đêm nay, hai người cũng chưa trở về biệt thự.
Tô Thi Thi sau này mới nghe Tiểu Ưu nói, cái chó ngao Tây Tạng vô pháp vô thiên kia giúp đỡ chồng mình tìm niềm vui mới giả bộ bệnh, là bị bốn vị vệ sĩ dùng lưới vậy bắt khiên trở về.
Lúc ấy sợ tới mức thiếu chút nữa tất cả người làm bên trong trang viên đều đã chạy đến vây xem.
Mà cái tên khởi xướng Đại cẩu tử kia, liền ghé vào người Tiểu Vịnh ngáy ò ó o ngủ, chết sống cũng không chịu rời nhau.
Chủ nhân của mấy con thú cưng kia cũng đều đã đuổi tới cửa trang viên, tức giận đến thiếu chút nữa báo cảnh sát.
Tô Thi Thi cũng không biết sau đó quản gia làm sao giải quyết được mấy vị chủ nhân kia. Tóm lại lúc cô trở về, phát hiện cái bà mẹ Tiểu Vịnh kia chính đang cùng con ngựa cái nằm phơi nắng.
Hai tên gia hỏa màu lông gần giống nhau, Tô Thi Thi ngay từ đầu cũng chưa nhận ra được, đến lúc cô phát hiện ra, là triệt để hết chỗ nói rồi.
Tại sao tất cả kỳ hoa động vật đều bị cô gặp? Hoặc là, cô nên suy xét đổi người huấn luyện động vật cho nhà mình rồi cũng nên?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đọc đến đây đi ngủ được rồi. Ngủ ngon nha
Nội dung không dành cho trẻ nhỏ, suy xét trước khi đọc. Đã cảnh báo lần thứ n+ rồi đó
Anh ôm Tô Thi Thi lập tức đi tới phòng riêng của mình, ném cô ở trên ghế sofa. Tô Thi Thi định thần liền muốn ngồi dậy bỏ chạy, đã bị anh túm lại. Bùi Dịch cuối xuống hôn cô. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khoang miệng cô, chạy vào bên trong trêu đùa cái lưỡi đinh hương lúc mạnh mẽ lúc lại dịu dàng khám phá mọi ngóc ngách trong khoan miệng cô. Bàn tay không yên phận bắt đầu kéo khóa váy cô xuống. Bàn tay đưa ra sau mở khóa nịt ngực của cô ném đi. Sau đó lại đưa xuống dưới xé toan chiếc quần lót nhỏ xinh đang che đậy nơi bí ẩn kia.
Tô Thi Thi cũng theo bản năng thành thục giúp anh cởi quần áo. Bàn tay lần mò cởi từng chiếc cúc áo trên người anh rồi đưa lên khuôn ngực rắn chắt kia làm loạn. Sau đó lại đưa xuống phần thắt lưng quen thuộc, giúp anh cởi dây nịt. Môi lưỡi không ngừng cùng anh dây dưa. Trong mắt sương mù lượn lờ, hai má ửng hồng, đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ.
Cả người anh áp cô ở trên ghế sôfa, nụ hôn di chuyển từ môi xuống cổ rồi rơi xuống khuôn ngực đầy đặn của cô. Mỗi nơi anh đi qua đều để lại vô số dấu hôn đỏ rực. Một bên nhũ hoa bị đầu lưỡi anh trêu chọc mẫm cảm dựng đứng lên. Bên còn lại bị đôi tay điêu luyện của anh xoa nắm đến không rõ hình dạng. "Ưhm..ưhm..." Khoái cảm làm cô không ngừng phá ra tiếng rên khe khẽ.
Tay còn lại lần mò xuống phía dưới hai chân cô. ngón tay thon dài tìm được khe hẹp ẩm ướt, nhấn mạnh vào hoa hạch làm cô thét lên. Ngón tay anh không ngừng khuấy đảo tại hoa động non mềm, liên tục rút ra cắm vào.
Anh ngước lên nhìn cô cười đầy vẻ ám muội, lại di chuyển lên trên, khẽ cắn vào vành tai cô, hai tai dùng lực tách chân cô ra. Nâng một chân cô đặt lên thành ghế, làm anh dễ dàng tiếp cận cửa động của cô hơn. Cự long thô to cọ cọ nơi cửa huyệt đùa bỡn làm cô ngứa ngáy khó chịu.
Tô Thi Thi khó chịu vặn vẹo thân thể. Anh nhìn biểu hiện của cô cười gian tà, nhỏ giọng bên tai nói: "Cầu tôi." Miệng nói xong liền gặm mút vành tai mẫm cảm, tay không ngừng trêu đùa làm cô càng thêm ngứa náy. Chút lý trí gần như bị đánh bay, chẳng còn nhớ gì đến giận hờn lúc nãy, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên bạc môi anh, đưa đầu lưỡi vào khoan miệng anh trêu chọc, thỏ thẻ nói: "Dịch...ưm... khó chịu quá... muốn... ưm.... cầu..anh...ưm.."
Vừa nghe được lời muốn nghe, mắt anh càng trở nên u ám, khẽ động thân đưa côn tht thô to đang nổi đầy gân xanh, mạnh mẽ cắm vào sâu trong tiểu huyệt của cô. Không ngừng rút ra đâm vào. Mỗi lẫn rút ra lại mạnh mẽ đâm sâu hơn
"A... ưm... thật lớn... ưm...." Thi Thi không ngừng bị anh đưa đến cao triều, toàn thân mềm nhũng, đến khi quy đầu chạm đến thành tử cung, phóng ra dòng tinh dịch ấm nóng, làm cô bật khóc ra tiếng. Bùi Dịch cuối xuống hôn lên giọt nước mắt đang chảy ra trên khuôn mặt cô.
Nhìn thấy bộ dạng phong tình của cô, nam căn của anh lại cứng rắn trở lại. Ôm cô lên từ từ hướng đến nhà tắm. Anh di chuyển chậm rãi, cùng với việc di chuyển, côn tht của anh không ngừng đâm sâu vào trong hoa huyt của cô. Mới vừa trải qua một hồi kích tình, Tô Thi Thi đã mệt mỏi ra rời, giờ lại cảm nhận phía dưới đang không ngừng bị anh trêu chọc toàn thân trở nên vô lực. Cô chỉ có cách vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, lấy anh làm điểm tựa tức giận cắn lên vành tai anh một cái.
"Cô bé, là em mời gọi tôi đó" anh bước nhanh vào nhà tắm, ôm Tô Thi Thi bước vào trong bồn tắm lớn, điều chỉnh nước ấm. Ngón tay đưa đến chỗ giao hợp của hai người, ấn mạnh vào hoa hạch. Tay nâng hai chân cô càng dang rộng thêm ra. Mạnh mẽ tiếng sâu hơn.
"A... dài quá... ưm..." hơi nước ấm nóng càng làm thân thể Thi Thi đỏ bừng. Anh một lần lại một lần tiếng sâu hơn, côn tht cùng nước chạy vào trong huyệt động làm bụng dưới của cô anh ách khó chịu lùi về sau.
"A.. không muốn... nhẹ một chút... a.."
Xin lỗi cắt ngang cảm xúc của mọi người nhưng đến đây thôi, thời gian có hạn hì hì, bạn viết vắn tắt đoạn sau mọi người tự tưởng tượng nhá cười gian
Trận tắm uyên ương này làm xương cốt Tô Thi Thi đều muốn rã rời, có nhiều lần cô cũng cảm giác mình như sắp bị chết đuối rồi.
Mà tối hôm đó, lúc tình nồng cao trào, Bùi Dịch ghé vào bên tai Tô Thi Thi thấp giọng hỏi: "Đến chó cũng đã có con rồi, em bao giờ mới sinh con cho tôi?"
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, mở to mi mắt ướt sũng, mê ly nhìn anh, nửa ngày kìm nén ra một câu: "Anh cũng không phải chó, cùng chó so đo cái gì?"
Bùi Dịch mặt trắng xanh liền đen.
"Người phụ nữ này, em nghe không ra tôi đang cầu hôn với em sao?" Bùi Dịch mỗi khi nói đến việc này chưa bao giờ quanh co lòng vòng, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi, nghiến răng nghiến lợi hỏi han.
Tô Thi Thi trong mắt nhất thời rõ ràng hơn rất nhiều, tim đột nhiên đập mạnh hơn.
Nhưng miệng của cô phản ứng nhanh hơn cả đại não liền nói: "Cầu hôn trên giường không tính!"
Cô nói xong không đợi Bùi Dịch phản ứng, hai chân liền bò lên người anh, xoay người đè anh đến chỗ dưới thân. Lần này cô chủ động vậy.
Chỉ là, lời anh vẫn văng vẳng bên tai, làm đáy lòng cô ở một chỗ nào đó ẩn ẩn rung động hẳn lên, nhưng không hiểu sao cũng lộ ra một cổ bất an.
Kết hôn?
Cô chuẩn bị xong chưa...
Chuyên mục sắc của bạn đến đây là kết thúc. Sức bạn có hạn, mọi người đừng chê.
Chúc các bạn đã đọc đến đây ngủ ngon