"Tần Phong!" Một tiếng rống to, hàm chứa cường đại tức giận.
Hỗ Sĩ Minh vẻ mặt âm trầm nhìn Tần Phong, hận không thể một súng bắn chết anh!
Lại bị một người đàn ông cầu hôn! Anh ta còn muốn ở Bắc Kinh này làm ăn nữa không!
"Tôi..." Tần Phong khẽ cắn môi, trong lòng giận dỗi muốn chết.
Anh ta cho rằng anh muốn sao? Vừa rồi phát điên liền quỳ xuống rồi. Hiện tại anh đang tự chế giễu mình rồi, đưa nhẫn lên cũng không được, mà đứng dậy cũng không xong.
Tần Phong lòng hạ quyết định.
"Chết thì chết!"
Anh ngẩng đầu, hướng người đang đang ở trước mặt, thâm tình khẩn thiết nói: "Trước đây có người đã nói với tôi, thích một người là cần dũng khí, hiện tại, tôi đã nghĩ thông rồi."
"Chúng ta không cần phải đi quản ánh mắt của người đời, muốn dũng cảm bước ra một bước này."
"Anh..." Hỗ Sĩ Minh hít sâu một hơi, nếu không tu dưỡng tốt, phỏng chừng một cước đá qua rồi!
Tần Phong nói gần nói xa lộ ra đều là Hỗ Sĩ Minh anh ta trước giờ đối với Tần Phong đều có tình ý, đây rõ ràng là cố ý! Anh ta hiện tại nếu là cự tuyệt, liền là bội tình bạc nghĩa!
Bên cạnh, trợ lý Hỗ Sĩ Minh nghe một hồi cũng đã u mê, mặt trắng bệch ngay cả chính mình muốn làm cái gì đều đã quên rồi.
Hiện trường rơi vào lặng im một cách quỷ dị. Thật lâu sau, truyền đến tiếng hà hơi.
Mọi người đối với thân phận của Hỗ Sĩ Minh không phải quá rõ ràng, nhưng tên tuổi Tam Thiếu của Tần gia, người nào chưa từng nghe qua?
"Chuyện này là sao chứ?" Tô Thi Thi lặng lẽ lôi kéo tay áo Bùi Dịch.
"Sao Tần Phong lại xông lên rồi hả?" Cô nhìn nơi xa khắp ngõ ngách, nơi đó có một tên con trai tướng mạo trắng nõn nam sinh chính đang ngây ra như phỗng nhìn nơi này.
"Người của em?" Bùi Dịch theo ánh mắt hướng theo ánh mắt Tô Thi Thi nhìn qua, đôi mắt mạnh trầm xuống.
Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn lại là gật gật đầu, chu mỏ, buồn bực nói: "Anh đối với anh em tốt của mình cũng quá độc ác."
Để cho Tần Phong trước mặt nhiều người như vậy hướng Hỗ Sĩ Minh cầu hôn, thật quá tội nghiệp anh ấy rồi.
Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống: "Em nghĩ tôi sẽ nghĩ ra cái việc làm ngu ngốc đó sao?"
Anh tình nguyện cùng Hỗ Sĩ Minh đánh một trận, cũng sẽ không...
Bùi Dịch nhắm mắt, đáy lòng ở một chỗ nào đó có chút rầu rĩ khó chịu.
Tần Phong cậu thật quá đần độn!
"Anh..." Tô Thi Thi hơi há mồm, không biết nói cái gì.
Tần Phong đối với anh em, thật sự quá trung thành rồi!
Nhưng mà hiện tại muốn làm sao kết thúc chuyện này đây?
"Nguy rồi, Ngọc..." Tô Thi Thi kinh hô ra tiếng, vội vàng nhìn Ôn Ngọc đứng ở một bên.
Chỉ thấy Ôn Ngọc che miệng, kinh hãi nhìn Tần Phong. Từng giọt từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, bất lực tới cực điểm.
Tần Phong nghe được tên Ôn Ngọc, thân thể mạnh cứng đờ, theo bản năng liền nhớ tới việc phải đi theo cô giải thích.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt. Anh âm thầm cắn răng, liền quay đầu cũng không dám.
"Tần Phong, mày hiện tại bỏ chạy, là tự xem thường chính mình!" Tần Phong cắn răng một cái, đem nhẫn từ trong hộp lấy ra, nâng đến trước mặt Hỗ Sĩ Minh, "Gả cho tôi."
"Tần Phong..." Tô Thi Thi khẩn căng túm chặt cánh tay Bùi Dịch, hốc mắt bỗng dưng có chút cay cay
Cô nhìn thấy Ôn Ngọc sợ tới mức thân thể phát run, lại nhìn thấy Tần Phong không để ý mọi người ánh mắt tự bôi đen chính mình, lại nhìn vẻ mặt bạo lực cũng sắp bạo phát của Hỗ điên khùng, cuối cùng, ngửa đầu nhìn Bùi Dịch.
"Tiếp tục đi." Bùi Dịch xoa xoa tóc của cô, ôn nhu nói.
Tô Thi Thi mạnh cúi đầu, rất nhanh lau lệ trong mắt.
Lúc cô ngẩn đầu trở lại, đã khôi phục trấn định.
Cô đối với người con trai nơi xa kia trắng nõn nam sinh gật gật đầu, rồi sau đó lặng lẽ lùi lại đứng ở phía sau Bùi Dịch.
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch xụ mặt, một tay đưa qua kéo cô ra phía trước, cùng chính mình đứng chung một chỗ.
"Này, nếu lỡ đánh nhau..." Tô Thi Thi nói đến một nửa, liền ngậm miệng, không dám nhìn tới biểu tình của Bùi Dịch.
Quả nhiên, Bùi Dịch mặt liền đen lại, quay đầu trầm trầm nhìn cô một cái.
"Trở về sẽ trừng phạt em!" Anh cắn răng nói.
Tô Thi Thi vốn đem chuyện này làm cho đại nháo! Bây giờ, cô rõ ràng đều đã dự tính kỹ mọi chuyện, không có Tần Phong, cũng sẽ có một người đàn ông khác đến làm rối!
Bùi Dịch không dám tưởng tượng, nếu lỡ xảy ra sơ xuất gì, cô gái nhỏ của anh sẽ phải chịu cái thương tổn gì!
"Úi... Anh nắm chặt quá làm tôi đau rồi này, tôi biết mình sai rồi còn không được sao?" Tô Thi Thi cúi đầu, thành thật nhận sai.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, nơi xa cái trắng nõn nam sinh đã chạy tới chỗ bọn họ bên này.
Nam sinh cao tầm m, bộ dáng cực kỳ thanh tú, mặc toàn thân quần áo bó sát người, thẳng tắp địa hướng tới Hỗ Sĩ Minh chạy tới.
"Hỗ tổng, người đã nói sẽ đối với tôi chịu trách nhiệm, Anh ta là ai vậy?" Nam sinh hướng qua, đi một phát kéo Tần Phong, chỉ vào anh đang muốn mắng to, bỗng nhiên thấy rõ ràng bộ dáng của anh, sợ tới mức khẽ run rẩy, "Tần... Tần tổng..."
Tần Phong ngẩn ngơ, đây là cái tình huống gì?
Bất quá rốt cục có thể không cần quỳ nữa, không tệ.
Nhưng Tần Phong còn không có vui mừng được bao lâu, chỉ thấy vị nam sinh này chỉ vào mặt anh, một bên vừa khóc vừa nói: "Cho dù anh là Tam Thiếu của Tần gia, cũng không có thể cướp đoạt người đàn ông của tôi! Hỗ tổng là của tôi!"
Tần Phong khóe miệng giật giật. Anh cần phải trả lời sao? Vẫn lại là lặng im là vàng thì hơn!
Tất cả mọi người im lặng rồi.
Chuyện động trời có chút khoa trương lại giả tạo ngược luyến, trong cuộc đời có thể nhìn thấy một lần, coi như là đáng giá.
Nơi xa, Tô Thi Thi băng bó mi mắt, đã không dám nhìn tới.
Cô tỉ mỉ bày ra nghi thức thổ lộ lớn như vậy, lần này hay rồi còn không có bắt đầu được một nữa, tại sao liền biến thành cái dạng này rồi!
Thiệt tức muốn khóc.
"Các người câm miệng hết cho tôi!" Dù là Hỗ Sĩ Minh tu dưỡng tốt cỡ nào, cũng tức điên rồi.
Hai người đàn ông tranh giành một người đàn ông? Tô Thi Thi, Bùi Dịch, các người thật đầy đủ ngoan độc!
"Hỗ tổng..." trợ lý Hỗ Sĩ Minh lúc này mới phản ứng kịp, bắt đầu dọn dẹp đám người, nghĩ muốn tìm đường đi khỏi nơi này
Hỗ Sĩ Minh đen mặt. Cứ như vậy rời đi, vậy sự trong sạch của anh ta không phải bị bọn họ làm cho ô uế rồi sao?
Đúng lúc này, nơi xa chen vào tới một người, một cái đầu màu vàng dẫn đầu xuất hiện giữa tầm mắt mọi người
"Sư muội, tôi đến đây!" Tống Trọng Hạo chen vào đám người, liếc thấy đến chỗ Tô Thi Thi, bỗng nhiên hưng phấn hướng tới chỗ cô đã chạy tới, "Ngôi nhà đó là do em thiết kế sao? Hiện tại anh có thể nhìn rồi đúng không?"
"Sư huynh, anh đứng ở nơi đó đừng..."
"A!" Tống Trọng Hạo không biết bị người nào đẩy một cái, dưới chân lảo đảo, nhất thời hướng phía trước đánh tới.
Tô Thi Thi yên lặng đem chữ "Động" còn chưa nói xong nuốt trở vào.
Tống Trọng Hạo vừa khéo, trực tiếp bổ nhào vào trên người Hỗ Sĩ Minh đang bị trắng nõn nam sinh cuốn lấy.
"Đáng chết!" Hỗ Sĩ Minh đôi mắt trầm xuống, dơ tay liền đẩy ra ngoài.
Tống Trọng Hạo dưới tình thế cấp bách kéo cà- vạt của anh ta lại, hai người đồng thời hướng tới trên mặt đất ngã xuống.
"Ưm..." Môi mềm gặp phải đôi má vô cùng mịn màng, xúc cảm ôn nhu, mang theo hương vị hormone nam tính.
Thời gian giống như yên lặng trôi đi, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hai người té trên mặt đất.
"A!" Tống Trọng Hạo một tiếng thét chói tai, đẩy Hỗ Sĩ Minh ra vội vã đứng lên, cuống cuồng lau mặt.
"Phó tổng? Anh... Không nghĩ tới anh mà là người như vậy! Tôi không thích đàn ông!" Tống Trọng Hạo mím môi, ủy khuất tới cực điểm.
"Thiết Kế Sư Tống!" Hỗ Sĩ Minh triệt để nổi giận, chính đang muốn phát tác, cái trắng nõn nam sinh kia lại quấn đi lên.
Hỗ Sĩ Minh không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên nắm lấy tay Tần Phong, đi nhanh thoát ra khỏi đám người kia đi đến.
Trước khi anh ta rời đi, âm trầm nhìn Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi liếc mắt một cái.
Chuyện này thật là... đậm chất đam mẽo mà cười gian
Tần Phong dưới tình thế cấp bách, chụp lấy cánh tay Ôn Ngọc, đem cô gái nhỏ đang không ngừng rơi nước mắt kia cũng kéo đi tới.
Toàn bộ, đều đã rối loạn.
Tống Trọng Hạo xem tình huống không đúng, co cẳng chạy. Cái kia trắng nõn nam sinh còn lại là chạy đến trước mặt đám ký giả, tuyên truyền chính mình là diễn viên mới.
"Diễn viên?" Bùi Dịch ôm lấy Tô Thi Thi, mâu quang trầm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Thi Thi căng thẳng thân thể, nghiêm trang nói: "Bằng hữu giới thiệu, theo như nhu cầu thôi."
"Vậy sao?" Bùi Dịch lành lạnh hỏi.
Tô Thi Thi xương cùng căng thẳng, ha ha cười gượng: "Cái kia, tôi vừa rồi còn chưa nói xong..."
"Vậy sao? Tôi vừa lúc cũng có lời muốn cùng em nói." Bùi Dịch nhìn chằm chằm Tô Thi Thi mi mắt, trong mắt giống như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ.
Anh vừa dứt lời, trên bầu trời truyề n đến ong ong thanh âm.
Tô Thi Thi ngẩng đầu vừa thấy, mi mắt mở to.
"Flycam?"
FlycamMáy bay không người lái
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều Flycam, ong ong tập trung về chỗ này, từ từ hình thành một cái vòng tròn khổng lồ.
Phía dưới mỗi chiếc máy bay, đều đã gắn một cái quyển trục gì đó. Chỉ nghe soạt một tiếng, những cái này quyển trục trong phút chốc mở ra...
Không, kia không phải tranh hoặc chữ viết...
"A..." Tô Thi Thi che miệng, trong mắt đều là không thể tin.
Dự là tối nay làm xong c rồi up. Mà nhiều chiện quá, làm c tận hp
Thôi có nhiêu xài nhiêu đi.
Mn ngủ ngon