Edit: Mít
Beta: Ryeo
Một giờ sau, Tô Thi Thi ngồi Bentley đi tới vũ hội. Hỗ gia ở phía Tây thành Phố Bắc Kinh.
Nơi này vốn là một tòa vương phủ, lịch sử biến thiên, cuối cùng rơi vào tay Hỗ gia.
Tô Thi Thi ngồi ngoài xe nhìn tòa nhà khí thế mạnh mẽ, kéo kéo lại áo choàng trên vai.
Cảm giác lo lắng truyền đến trên bờ vai, Tô Thi Thi hai mắt không nhịn được híp lại, khóe miệng gợi lên quét xuống nụ cười thản nhiên.
"Xem ra anh đã biết rồi." Tô Thi Thi nhẹ cười.
Lúc chú Lý đưa áo choàng cho cô cái gì cũng chưa nói, nhưng Tô Thi Thi đâu nào nhìn không ra. Nếu Bùi Dịch không dặn dò, ai dám làm như vậy.
"Không tự mình đến, xem ra là có việc quan trọng phải làm." Tô Thi Thi có vẻ đăm chiêu đi xuống xe.
Ngay lúc cô muốn đi lên phía trước, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng loa quảng cáo lớn.
"Mật ong hoang dã thượng đẳng, thuần tự nhiên không ô nhiễm, ngàn một cân, mua ngay mua ngay!"
Một chiếc xe ba bánh loại nhỏ xình xịch tiến về phía cô.
"Tô tiểu thư cẩn thận!" Chú Lý thay Tô Thi Thi mở cửa xe còn chưa đi xa, vội vàng chắn trước mặt cô.
"Dưỡng phong nhân?" Tô Thi Thi giương mắt nhìn xe đi qua.
Chỉ thấy người lái chiếc xe ba bánh kia trên đầu đội một cái nón lụa đen, giống như là cao nhân ẩn sĩ cổ đại một dạng. Kết hợp với tòa thành cổ kính trước mặt, trong lúc đó giật mình giống như là được xuyên không.
"Thật trùng hợp."
Tô Thi Thi nhìn xe ba bánh đi ngang qua trước người, nhìn đằng sau xe chở từng rương ong mật, không khỏi hít sâu một hơi.
"Thật thơm!"
Mật ngọt thấm đượm mùi của đóa hoa thơm, làm cho người ta tinh thần phấn chấn.
Nếu không phải hiện tại không thích hợp, Tô Thi Thi thật muốn mua mấy rương trở về để dì giúp việc làm bánh quế hoa mật ong cho ăn.
"Ai nha, cái kia là ong mật sao? Dọa chết người, vẫn còn không nhanh để hắn rời đi? Lỡ va chạm vào mọi người thì làm sao đây?" Phía trước truyền đến một giọng hờn dỗi.
Một cô gái bụm mặt, bộ dạng sợ bị va phải.
Tô Thi Thi theo tiếng nói kia nhìn lại, khi nhìn cô gái kia mặc trên người y phục đó, vẻ mặt trầm mặc, yên lặng dời đi ánh mắt.
"Mễ Tuyết Nhi, thích câu rùa vàng ()." Tô Thi Thi vận dụng trí nhớ, nhớ đến cái tên mà Tần Phong đánh dấu.
() chỉ người phụ nữ thích câu dẫn đàn ông giàu có để trục lợi
Chỉ thấy cô gái kia mặc trên người lễ phục màu hồng nhạt, đúng là Chanel chính hãng, giá trị phải một trăm vạn trở lên.
Bộ lễ phục này, mấy hôm trước còn đang ở trên tay Tô Thi Thi.
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi kéo kéo lại áo choàng, đứng thẳng thân thể mặt không đổi sắc đi vào bên trong.
Hai hàng nữ tiếp tân đứng hai bên cửa Hỗ gia, còn có một vị quản gia đang đứng. Khách mời đến chỗ này đều phải xuất trình thiệp mời mới có thể đi vào.
Tô Thi Thi đưa thư mời của Hỗ Sĩ Minh cho cô ra, vị quản gia kia vốn thấy Tô Thi Thi một mình tới, vẻ mặt có chút khinh thường, nhưng khi nhìn thấy thiếp mời kia, thân thể giật nảy mình run lẩy bẩy.
"Cô là Tô tiểu thư?" Quản gia tuổi ánh mắt sáng ngời có thần, cẩn thận đánh giá Tô Thi Thi một phen, thái độ so với vừa rồi cung kính hơn rất nhiều, "Hoan nghênh Tô tiểu thư, mời đi bên này."
"Tiểu Hồng, đưa Tô tiểu thư vào."
"Cảm ơn." Tô Thi Thi lễ phép gật đầu một cái, đi theo một nữ tiếp tân đi vào trong.
"Hỗ quản gia, chúng tôi cùng tới, sao ông lại đặc biệt chiếu cố cô ta, không để chúng tôi vào mắt à?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói bất mãn, Mễ Tuyết Nhi đi đến trước mặt quản gia, yểu điệu nói.
"Mễ tiểu..." Quản gia lập tức chất đầy tươi cười quay đầu.
Chỉ là khi ông nhìn đến lễ phục Mễ Tuyết Nhi mặc lúc đó thì hoảng sợ.
Ông có đồ quý giá gì chưa thấy qua? Lúc này liền khôi phục bình thường, cười đón nghênh tiếp cô ta: "Mễ tiểu thư và Mễ phu nhân, thất lễ rồi, mời đi bên này."
Ông nói xong, cũng để cho một nữ tiếp tân đưa Mễ tiểu thư vào tòa nhà.
"Hừ!" Mễ Tuyết Nhi ngẩng ngẩng đầu, khinh thường trừng mắt một cái đánh giá quản gia.
"Chờ tôi làm cháu dâu Hỗ gia, xem các người ai còn dám không để tôi vào mắt!" Mễ Tuyết Nhi ở trong lòng oán hận nói.
"Hỗ Sĩ Minh tự mình tặng lễ phục cho tôi, chẳng lẽ không phải có ý tứ với tôi sao? Mặc kệ hắn có phải hay không thật sự thích đàn ông, chỉ cần hắn nguyện ý cưới tôi, tôi cái gì đều không quan tâm."
Mễ Tuyết Nhi cùng mẹ nhìn thoáng qua, mẹ con hai người hiểu trong lòng mà không nói.
Chỉ cần có thân phận cháu dâu Hỗ gia này, liền đủ để cho cô ta ở Bắc Kinh này được hô mưa gọi gió.
Thân phận Hỗ Sĩ Minh như vậy, khẳng định phải lấy vợ sinh con, cho nên cô ta từ đầu không cần biết rốt cuộc hắn thích đàn ông hay là phụ nữ.
Mễ Tuyết Nhi nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ nghiêng vai ở phía trước, vẻ độc ác trong mắt chớp lóe rồi biến mất.
Đều là người phụ nữ này chiếm hết sự ưu ái của đám người hầu Hỗ gia đối với cô ta.
"Hí..." Tô Thi Thi ôm ôm cánh tay. Sao cô cảm thấy được có chút lạnh nha?
Cô kìm lòng không được bước chậm hơn, để cho Mễ Truyết Nhi cùng mẹ cô ta đi qua trước mặt mình. Cô không nhanh không chậm theo sát, trong lòng trái lại chờ mong.
"Hỗ điên khùng đâu rồi? Sao còn không ra? Không biết Bùi Dịch có đến không."
Vũ hội được diễn ra tại hậu viện của tòa nhà, Tô Thi Thi và mọi người được nữ tiếp tân đưa đi qua một đoạn đường rất dài, xuyên qua hành lang khúc khuỷu quanh co gấp khúc, mới đi đến hậu viện.
Lúc này nơi này đã được trang trí tráng lệ. Mặt cỏ màu xanh, bốn phía đủ loại hoa thơm cỏ lạ. Trong viện mấy cây hoa quế đang tỏa hương, trong không khí nồng đậm mùi thơm hoa quế, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Xuyên qua về phía sau, chỉ thấy không gian sân giữa treo đầy đèn ngũ sắc, biến ảo loá mắt sáng rọi, làm cho người ta như đang đi trong cảnh trong mơ.
"Thật đẹp." Tô Thi Thi trong mắt thưởng thức không chút nào che giấu, Hỗ gia phô trương quả nhiên đầy đủ lớn.
Lúc này khách khứa đã đến gần như động đủ, hầu hết đều là người trẻ tuổi. Hoặc là tiểu thư trẻ tuổi đẹp người, hoặc là nam thần anh tuấn hoàn mỹ. Có một mình tới, có đi cùng cha mẹ.
"A, thì ra là vũ hội gặp mặt tìm đối tượng." Tô Thi Thi trong lòng hiểu rõ.
"Giao lưu tìm đối tượng phải không?" Cô âm thầm bóp bóp nắm tay, ánh mắt kìm lòng không được tìm bóng dáng Bùi Dịch.
Cũng dám lừa cô tới tham gia vũ hội gặp mặt này! Bùi tiên sinh anh chết chắc rồi!
Cô tuyệt đối chắc chắn rằng, Bùi Dịch đã sớm biết tính chất của vũ hội này!
Đúng lúc này, Tô Thi Thi thân thể mạnh cứng đờ. Cô chỉ cảm thấy chính mình như là bị một con sói theo dõi một dạng, toàn thân không được tự nhiên.
Cô theo bản năng nhìn lên phía trước, chỉ thấy trong đám người một đôi mắt lợi hại đang nhìn cô chằm chằm.
"Hỗ tiên sinh." Tô Thi Thi cơ hồ là theo bản năng nặn ra một nụ cười tươi tắn, hướng về phía Hỗ Sĩ Minh cách đó không xa lên tiếng chào hỏi.
Hỗ Sĩ Minh nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, ánh mắt dời về phía vị tiểu thư mặc lễ phục cúp ngực màu hồng phấn đứng bên phải Tô Thi Thi, tay trong túi quần từ từ nắm chặt quả đấm.
"Tô Thi Thi, cô giỏi lắm!"
Cũng dám đem bộ lễ phục độc nhất vô nhị hắn đưa mang cho người phụ nữ khác.
Tô Thi Thi, cô quả nhiên để cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa!
Hỗ Sĩ Minh bị chọc giận muốn điên rồi, đây là nỗi nhục nhã lớn nha!
"Hỗ tổng!" Mễ Tuyết Nhi thấy Hỗ Sĩ Minh nhìn chính mình, lập tức tươi cười rạng rỡ nghiêng đầu chào hỏi.
Xem ra suy đoán của cô ta không sai, Hỗ Sĩ Minh thật sự có ý tứ với cô ta!
"Mễ tiểu thư." Hỗ Sĩ Minh nhíu mày.
Cô ta dù sao cũng là khách, hắn cũng không tỏ ra sắc mặt không tốt, đành phải đem tất cả tức giận nuốt xuống.
"Chậc chậc, vậy mà không nổi giận đùng đùng." Tô Thi Thi có chút thất vọng, khiêu khích nhìn Hỗ Sĩ Minh liếc mắt một cái, xoay người lén lút đi đến bên cạnh.
Cô mới vui vẻ được vài giây, chợt thấy phía trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông toàn thân mặc bộ Tuxedo màu trắng, vai rộng mông hẹp, trời sinh liền là cái giá treo quần áo. Lúc này, tay trái anh đút trong túi quần, tay phải bưng một ly sâm banh, tùy ý đứng ở nơi đó.
Bốn phía toàn bộ giống như đều đã ảm đạm không ánh sáng, anh giống như một vật sáng, chói mắt vô cùng.
Tô Thi Thi ánh mắt lập tức liền ngây ngốc, tim thình thịch điên cuồng nhảy dựng lên.
Đẹp trai mê người.
Người đàn ông như Bùi Dịch mà nói, đối với phụ nữ quả là có lực hấp dẫn trí mạng.
Nháy mắt tiếp theo, Tô Thi Thi ánh mắt liền ngưng lại.
Cô nhìn thấy ở phía đối diện Bùi Dịch, nơi đó có một cô gái mặc lễ phục màu trắng cao quý như công chúa, chậm rãi đi qua chỗ anh.
Giờ khắc này, cô cảm giác hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh gì nữa rồi.
Seoul về đêm đẹp thật