Chú À! Đừng Nên Thế!

chương 298: gài bẫy người không đền mạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: @ThuyenLeK

Beta: Ryeo

"Có chuyện gì vậy?"

"Trời ạ, tiểu thiếu gia, cậu làm sao mà trèo lên tường rồi!" Một đám người giúp việc đã chạy tới, thấy Đoàn Tĩnh Đồng ngồi chồm hổm ở đầu tường, từng người đều bị dọa cho sợ đến mồ hôi lạnh toát ra.

Khi bọn họ ở của nhìn thấy Đoàn Tĩnh Đồng cùng Tô Thi Thi ở trên đầu tường, vẻ mà ai cũng đều bị biến dạng.

"Tô tiểu thư, cô sao cũng ở đây?"

"Ha... Ha..." Tô Thi Thi cảm thấy hận. Cô hiện tại ngoài cười trừ còn có thể làm cái gì?

"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi cũng chạy tới, thấy con trai bảo bối của mình bò đến trên tường cao hai thước, dọa cho sợ đến thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngất đi.

Ở phía sau bà, Hỗ Minh Phỉ tò mò nên đi theo, thấy Tô Thi Thi cùng Đoàn Tĩnh Đồng ngồi ở đầu tường, cũng sững sờ.

"Cô ta quả nhiên cũng ở đây." Lúc Tô Thi Thi thấy Hỗ Minh Phỉ, mâu quang tối sầm lại.

Ngay sau đó ánh mắt cô dừng lại, nhìn thấy các nhân viên an ninh toàn bộ cũng vây quanh đây.

Bên kia, Bùi Dịch cùng Đoàn Kế Hùng cũng tới. Cách thật xa, cô không thấy rõ sắc mặt Bùi Dịch, nhưng có thể cảm giác được một cỗ lạnh lẻo mãnh liệt.

"Xong đời, trèo tường bị bắt tại trận!"

Tô Thi Thi hiện tại đứng ở trên đầu tường cũng không được, xuống cũng không xong, im lặng nhìn Đoàn Tĩnh Đồng run lẩy bẩy ôm cánh tay của cô, chậm rãi vỗ vỗ bờ vai của cậu.

"Đừng sợ, không có việc gì."

"Em... Em sợ, chân mềm nhũng không còn sức, không thể cử động." Đoàn Tĩnh Đồng nhắm hai mắt. Mặc dù rất sợ, nhưng mà cũng không có giống như những người bạn nhỏ khác như vậy dọa cho sợ đến khóc lên.

"Không sợ, ôm thắt lưng chị, chị sẽ không để cho em có chuyện." Tô Thi Thi che chở cậu, thử từ từ đứng lên.

"Đồng Đồng, con đứng ở nơi đó đừng cử động!" Nhậm Tiếu Vi thấy Đoàn Tĩnh Đồng lại muốn đứng lên, vội vàng hô.

"Mẹ, cứu con!" Đoàn Tĩnh Đồng rốt cuộc là đứa bé, vừa nghe giọng của mẹ mình, hốc mắt liền đỏ.

Nhưng câu nói tiếp theo, là hướng về phía Tô Thi Thi nói: " Chị sẽ không bỏ rơi em lúc này chứ? Em không muốn bị bắt trở về!"

Tô Thi Thi cạn lời rồi, thật muốn đem cậu bỏ lại trên tường, tự mình đi xuống chạy trốn!

"Tô Thi Thi, cô làm sao mà cùng Đồng Đồng trèo lên trên tường?" Nhóm người Nhậm Tiếu Vi chạy tới gần, thấy người phụ nữ đứng chung với Đoàn Tĩnh Đồng lại là Tô Thi Thi, giận đến con ngươi trừng lớn đến nỗi sắp rớt ra ngoài.

Tô Thi Thi cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn Bùi Dịch nơi xa đang đi tới, thân thể chợt run run.

Bùi tiên sinh hiện tại sắc mặt đen kịt, chân mày theo thói quen nhíu lại, toàn thân tản ra một cơn tức giận.

"Tức giận..." Tô Thi Thi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hiện tại đánh chết cô cũng không dám đi xuống.

Đang lúc này, bên ngoài tường truyền đến một trận tiếng xe.

Tô Thi Thi liếc nhìn một cái, vừa nhìn đến chiếc xe đang chạy tới, mắt sáng lên.

"Này tiểu mập mạp, không muốn bị bắt trở về liền nghe lời của chị, đứng lên ôm cánh tay của chị, không được buông tay!" Tô Thi Thi nhéo mặt Đoàn Tĩnh Đồng, nhỏ giọng nói.

"Em không cử động!" Đoàn Tĩnh Đồng chặt chẽ nhắm hai mắt điên cuồng lắc đầu.

Tường này hẹp như vậy, nếu lỡ té xuống thì sao? Đánh chết cậu cũng không dám!

Tô Thi Thi bất đắc dĩ, quay đầu lại xem một chút, Bùi Dịch cách càng ngày càng gần. Bên kia mấy người an ninh đã bắt đầu chuẩn bị trèo lên, còn chần chờ, bọn họ nhất định sẽ bị bắt trở về.

"Em nhắm hai mắt lại, không cử động là tốt rồi, " Tô Thi Thi quay đầu hướng về phía Đoàn Tĩnh Đồng nhanh chóng nói, "Tin tưởng chị!"

"Người phụ nữ điên này, chị đừng kéo em đứng lên!" Đoàn Tĩnh Đồng cảm giác được Tô Thi Thi muốn lôi mình đứng lên, dọa cho sợ, vội vàng ôm lấy hông của cô.

"Câm miệng!" Tô Thi Thi thật là muốn cắn cậu một cái. Tiểu tử này lúc này còn không quên mắng cô.

Nơi xa, Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi đứng lên, gân xanh bên cạnh huyệt thái dương kìm lòng không đặng giật giật, cũng giống như tâm trạng của anh.

"Tô Thi Thi, em dám!" Bùi Dịch lạnh giọng quát lên.

"Xong rồi! Tức giận thật rồi!" Tô Thi Thi ngay cả đầu cũng không dám quay lại, nghe được giọng nói của Bùi Dịch phía xa, cắn răng một cái, ôm cổ Đoàn Tĩnh Đồng hướng ra ngoài nhảy xuống.

"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi nhìn thấy một màn này, dọa cho sợ đến chân mềm nhũn, trực tiếp té trên đất, sắc mặt trắng bệch.

Chỉ có Bùi Dịch đứng tại chỗ, chặt chẽ siết quả đấm, chớp chớp mắt.

Hai giây sau, anh xoay người cũng không quay đầu lại, hướng bên ngoài đi tới, hơi thở trên người cũng tràn đầy giận dữ, ngay cả Đoàn Kế Hùng cũng giật nảy mình.

"Lão gia phu nhân, tiểu thiếu gia cùng Tô tiểu thư không có sao. Bọn họ đã nhảy xuống nóc chiếc xe tải đậu bên ngoài và chạy đi rồi." Người an ninh leo lên đến đầu tường vội vàng hướng Nhậm Tiếu Vi báo tin.

"Đồng Đồng của tôi!" Nhậm Tiếu Vi thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được khóc lên.

Đoàn Kế Hùng giận đến thẳng phát run, cáu kỉnh quát lên: "Đem bọn nó bắt trở lại cho tôi!"

Đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!

Đoàn Hòa Dự cúi đầu vội vàng dẫn người đi bắt người, trong lòng hối hận muốn chết.

Sớm biết cũng không giúp Tô Thi Thi, vốn là mọi chuyện không có gì, nhưng mà Đoàn Tĩnh Đồng xuất hiện liền xảy ra cái biến cố này.

Không sợ trời, không sợ đất, mà Tiểu Bá Vương này lại sợ độ cao! Thật sự là buồn cười chết người!

Bên ngoài, Tô Thi Thi ôm Đoàn Tĩnh Đồng nhảy xuống đất, xác định Đoàn Tĩnh Đồng bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu tử thúi, chị thật rất muốn bóp chết em!" Tô Thi Thi bò dậy, hai tay chặt chẽ nhéo mạnh vào má Đoàn Tĩnh Đồng, thật tức chết!

"Người phụ nữ điên này, lại dám ngược đãi em!" Đoàn Tĩnh Đồng vào lúc này đã mất sức lực, chầm chậm đưa cánh tay mập muốn đấm vào mặt Tô Thi Thi, bị Tô Thi Thi một tay gạt ra.

Tô Thi Thi trợn mắt nhìn cậu một cái: "Chị sau này không bao giờ... giúp em nữa, dám hại chị!"

"Em... Em lại không biết, em sợ cao..." Đoàn Tĩnh Đồng nhỏ giọng. Chính cậu cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Cậu từ nhỏ liền bị bảo vệ rất nghiêm khắc, trừ lúc vận động thể dục ở trường, bị hạn chế làm rất nhiều chuyện, chưa từng có bò qua tường, tự nhiên không biết mình biết sợ độ cao.

"Sợ cao là do trời sinh, này không thể trách em." Đoàn Tĩnh Đồng nhỏ giọng giải thích.

"Được, em nhớ đó!" Tô Thi Thi liếc cậu một cái, ngay sau đó lôi kéo cậu chạy đến đầu xe bên kia, sau đó gõ kiếng xe một cái.

"Sư huynh, anh tới thật là kịp thời, thiếu chút nữa tụi em liền bị bắt đi về!" Tô Thi Thi hướng về phía đầu xe hô.

"Thì ra chị sắp xếp ổn thỏa hết rồi?" Đoàn Tĩnh Đồng trợn mắt nhìn cô một cái, "Nói sớm đi, hại em trở thành bộ dạng này."

"Đây chỉ là để ngừa chuyện bất trắc, chị nào biết tiểu thiếu gia cậu cũng sợ cao." Tô Thi Thi nói.

Cô trước chính là sợ xảy ra ngoài ý muốn, cho nên trước đó gọi Tống Trọng Hạo lái một chiếc xe tải tới đón bọn họ. Xe tải có trần cao, không đến nổi té bị thương.

Chẳng qua là đợi nửa ngày, đều không thấy Tống Trọng Hạo đáp lại.

Tô Thi Thi nhướng mày, tiến tới hướng buồng lái này, vừa nhìn, thiếu chút nữa không có đem cô hù chết.

"Hỗ Sĩ Minh?" Tô Thi Thi hoài nghi mình nhìn lầm rồi, sư huynh cô sao lại biến thành Hỗ Sĩ Minh?

Hỗ Sĩ Minh quay đầu, lành lạnh liếc cô một cái, khóe miệng nói ra một câu, nở nụ cười nguy hiểm: "Thấy tôi bất ngờ lắm sao?"

Tô Thi Thi sắc mặt lạnh: "Sư huynh của tôi đâu?"

"Ở ven đường nghỉ ngơi." Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nói, "cô tốt nhất đừng nghĩ nhảy xuống xe, bằng không để cho bảo bối Đoàn gia xảy ra vấn đề, cô đảm đương không nổi."

"Anh!" Tô Thi Thi siết mạnh quả đấm, đấm một quyền đến sau cửa sổ xe, giận đến cắn răng nghiến lợi.

"Hèn hạ!" Là cô khinh thường.

Cô cùng Bùi Dịch trước cùng Hỗ gia quan hệ căng thẳng như vậy, Hỗ Sĩ Minh khẳng định phái người theo dõi bọn họ, hiện tại bị anh ta bắt được cơ hội, lấy xe của sư huynh cô!

"Mau gọi anh tới cứu chúng ta." Đoàn Tĩnh Đồng cũng phát hiện có cái gì không đúng. Đứa bé này tuổi còn nhỏ, nhưng là tâm trí so người bình thường thành thục rất nhiều, lặng lẽ lôi kéo Tô Thi Thi nói.

"Em đợi ở chỗ này, không nên lộn xộn," Tô Thi Thi hướng cậu nháy mắt, "Anh của em hiện tại nhất định biết rồi. Không vội, đợi thêm chút nữa."

"Vậy cũng được. Chị dám mang em theo chạy trốn, coi như không biết là người này đem chúng ta mang đi, anh của em cũng khẳng định đuổi theo tới đây." Đoàn Tĩnh Đồng liếc cô một cái.

"Tiểu tử thúi!" Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn giận dữ, lên không được sượng mặt.

Cô thật muốn đánh người!

Cả nhà sáng hảo

Bạn đi chơi rồi! Nếu lát rảnh thì đăng ko thì hẹn mai nhá!

Mọi người cuối tuần vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio