Edit: Thảo Thanh
Beta: Ryeo
Bãi đậu xe không khí nặng nề, dường như biết chuyện xảy ra mọi người đều cố ý phái người đến đây.
Vào lúc Hồ Sĩ Minh muốn lại nhìn xem Tô Thi Thi sẽ xử lý như thế nào, trợ lý của hắn sốt ruột chạy tới.
"Tổng giám đốc, Âu Châu bên kia có tin tức rồi. Vị phu nhân đứng sau công ty Phi Tầm cùng Bùi tiên sinh có quan hệ, con gái của vị phu nhân kia là "cố nhân" của Bùi tiên sinh." Trợ lý nói xong ghé sát vào tai của Hỗ Sĩ Minh, nói một cái tên.
Ánh mắt của Hỗ Sĩ Minh vù một chút liền nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm trợ lý, "Cậu xác định?"
Trợ lý gật đầu: "Cực kỳ khẳng định đây là tấm ảnh của cô ấy."
Hắn nói xong, đưa ra ảnh chụp cho Hỗ Sĩ Minh xem.
Trên đó là ảnh của người phụ nữ, có mái tóc quăn màu đen, mắt ngọc mày ngài, thanh khiết động lòng người, vừa thấy chính là một mỹ nhân.
Người này Hỗ Sĩ Minh khoảng thời gian trước từng thấy qua, là hắn cho người điều tra tài liệu của Bùi Dịch nên thấy qua
"Càng ngày càng thú vị rồi." Ánh mắt Hỗ Sĩ Minh hiện lên hứng thú, đột nhiên thay đổi chủ ý, quay đầu về phía bên kia đi tới, "Hẹn Đoàn Phu Nhân cho tôi."
"Đoàn phu nhân? Mẹ của Bùi Dịch?" Trợ lý có chút không hiểu ý nghĩ trong lòng của Hỗ Sĩ Minh, nhưng lập tức nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên nghĩ thông rồi.
"Tổng giám đốc không hổ là tổng giám đốc, lúc này đoán chừng hẹn mẹ của Bùi tiên sinh là tốt nhất?"
"Anh, các người lại nghĩ ra cái chuyện bí hiểm gì rồi?" Hỗ Minh Phỉ đuổi theo.
Hỗ Sĩ Minh bước chân hơi ngừng lại rồi quay đầu nhìn em gái mình nói: "Chuyện sắp tới em hãy về nhà phòng tránh một chút, về công ty, anh trở về rồi bàn kỹ với em hơn."
Hỗ Minh Phỉ sửng sốt, nhưng vẫn nghe và gật đầu, xoay người hướng tới bên kia đi đến.
Cô ta tự biết anh trai mình đã có biện pháp, cô ta không nghĩ muốn gây thêm phiền.
Chuyện lần này, để Bùi Dịch đánh úp thắng một mẻ lớn, phỏng chừng những nhà khác đã loạn
"Tô Thi Thi, bọn họ đem hết sự tức giận trút hết trên người cô, cô vui không?" Hỗ Minh Phỉ cười lạnh, cô ta đã sớm nghe được tin tức, biết được là người của Đoàn Kế Hùng mang Tô Thi Thi đi.
"Cô tốt nhất đừng gặp chuyện không may, tôi còn không đem cô hung hăng dẫm trên mặt đất, cô làm sao có thể gặp chuyện không may chứ?" Hỗ Minh Phỉ đi đến bên cạnh chiếc xe mở cửa đi vào, rất nhanh rời khỏi nhà hát.
Mà bên kia, người mới được nhắc tới, Tô Thi Thi đang phừng phừng lửa giận, lúc này đang bị hai tên vệ sĩ đưa tới bãi đậu xe dưới lòng đất.
Tô Thi Thi nhìn bốn phía ngọn đèn mờ mịt, lại nhìn hai tên vệ sĩ, thật lòng đề nghị nói: "Các người bây giờ thả tôi đi vẫn còn kịp."
"Câm miệng," tên vệ sĩ giơ tay làm ra vẻ định đánh cô, "Nói thêm một câu nữa tôi liền đánh chết cô!"
"Các người sợ nghe tôi nói chuyện?" Tô Thi Thi dơ tay đem mặt mình nghênh đón đầy khiêu khích, "Nếu không sợ Bùi Dịch trả thù mà nói, cứ việc đánh, dù sao tôi đánh không lại các người."
"Đừng cùng với cô ta nói lời vô ích, chúng ta nói không lại cô ta đâu." Người vệ sĩ còn lại nhắc nhở đồng bọn của mình. Bọn họ sớm đã có người dặn dò qua, ngàn vạn lần đừng cùng Tô Thi Thi nói những lời vô ích, bằng không chết rất thê thảm.
"Lá gan nhỏ như vậy, còn làm chuyện bắt cóc? Thật tình không biết các người nghĩ thế nào?" Tô Thi Thi bất đắc dĩ thở dài, động tay một phát nói, "Các người nắm đau tôi muốn chết rồi, trên tay tôi có vết thương, Bùi Dịch sẽ không bỏ qua cho các người đâu."
Hai tên vệ sĩ biến sắc, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Khoảnh khắc chúng tôi mang cô đi anh ta đã không tha cho chúng tôi rồi, cô cũng đừng mong làm lung lay ý chí của bọn tôi, từ bỏ hy vọng đi."
"Đoàn Kế Hùng cho các người bao nhiêu tiền, để cho các người mạo hiểm sinh mạng mình tới bắt cóc tôi?" Tô Thi Thi nói xong nở nụ cười, "Bất quá các người yên tâm, tôi một xu cũng không cho các người, bởi vì việc các người làm không hề có giá trị."
Hai tên vệ sĩ ngậm miệng lại, quyết định không để ý tới cô.
Tô Thi Thu tự nhiên nói: "Nghĩ ông nội tôi bảo các người bắt tôi đi, là muốn làm cho Bùi Dịch từ bỏ cuộc đấu thầu, đáng tiếc ông ta thất bại rồi, bằng không bây giờ các người cũng sẽ không bắt tôi."
"Tôi đoán không lầm thì," cô nói xong ngửa đầu có vẻ đăm chiêu nói, "Hiện tại buổi đấu thầu đã kết thúc, người đàn ông của tôi đã toàn thắng. Về sau anh ấy sẽ rất nhanh thu mua Đoàn gia, mà các người vì vài người Đoàn gia mà bán mạng như vậy...."
Cô nói xong tăng thêm ngữ khí, gằn từng chữ nói:" Sẽ chết cực kỳ thảm!"
Hai tên vệ sĩ thân thể cứng đờ, hiển nhiên có chút do dự rồi. Ngay lúc bọn họ còn đang hoảng thần một cái, Tô Thi Thi đột nhiên hướng tới một người trong đó hung hăng đánh trên người hắn, sau đó lại đạp trên bụng của tên khác, nhấc chân liền hướng tới bộ vị trọng yếu của hai người đá mạnh, rồi co chân chạy.
Cùng lúc đó la lớn: "Dương Dũng, anh đang ở nơi nào, còn không ra, tôi liền đem anh xào!"
Ngay lúc cô vừa ngừng la một khắc, phía trước đột nhiên truyền đến một bóng đen, Dương Dũng với tốc độ kinh khủng vọt tới trước mặt bọn họ, nhấc chân liền hướng tới hai tên vệ sĩ đá qua.
"Ầm!" Hai cái người to con bị đá bay trên mặt đất, phát ra tiếng kêu.
"Dương Dũng, anh làm gì giờ mới xuất hiện!" Tô Thi Thi xoa cổ tay, thở phì phì hướng tới Dương Dũng đi đến.
Trên tay cô đều có vết hồng ấn, thật sự rất đau.
Vừa rồi nếu không thử thăm dò hai tên vệ sĩ này, nắm chặt cơ hội làm bọn họ lơ là, cô cũng không biết bị bọn họ k éo đi tới khi nào.
Tô Thi Thi ngay từ đầu cũng là xem thử vận may của mình thôi.
Người làm loại chuyện này bình thường đều là rất ít nói chuyện, nhưng hai tên vệ sĩ này vậy mà trả lời cô, còn có thể cùng cô lý luận. Tô Thi Thi lúc ấy liền có chủ ý.
Một người chỉ cần đồng ý nghe cô nói chuyện, hơn nữa nguyện ý nói chuyện với cô, như thế cô liền có biện pháp để cho hắn phân tâm,
Tô Thi Thi đúng là bắt được trong nháy mắt đó, mới thắng vì đánh bất ngờ.
Đúng là khi cô đi đến trước mặt Dương Dũng, lại nhìn thấy anh vẻ mặt cổ quái nhìn cô, nhìn qua có vẻ bất đắc dĩ.
"Như thế nào..." Tô Thi Thi đột nhiên ý thức được bất thường, vội nhìn bốn phía. Chỉ thấy bốn phía không biết từ khi nào, vậy mà quây quanh một đám vệ sĩ mặt áo đen.
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, nhỏ giọng hỏi Dương Dũng: "Hẳn không phải người của chúng ta?"
Dương Dũng bất đắc dĩ gật đầu, bằng không anh làm sao có thể không cứu được người? Chính là bởi vì phát hiện bốn phía có rất nhiều người của Đoàn gia.
"Ha ha...." Tô Thi Thi cười gượng, cô muốn khóc, nhỏ giọng hỏi: "Bùi tổng yêu quý của chúng ta hẳn đã có chuẩn bị rồi?"
Anh liền siêu cấp bất đắc dĩ liếc Tô Thi Thi một cái: "Tô tiểu thư, tôi đề nghị cô sau khi trở về hung hăng trừng phạt Bùi tiên sinh một phen."
"Ách..." Tô Thi Thi buồn bực rồi.
Chuyện đó sau hãy nói, hiện tại làm sao bây giờ? Cô quả thực không thể tin được Bùi Dịch vậy mà không có chuẩn bị, đúng là nghe ý của Dương Dũng, giống như Bùi Dịch thật sự không phái người tới đây.
Tô Thi Thi đứng bên cạnh Dương Dũng, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo anh: "Anh đánh thắng được sao?"
Dương Dũng nhìn hai mươi mấy người đang bao vậy bọn họ lại kia, khóe miệng giật giật, hôm nay nói chuyện dường như cũng đặc biệt nhiều: "Bọn họ cùng nhau xong lên lấy thịt đè người thôi cũng có thể đè chết tôi rồi, cô cảm thấy tôi đánh thắng được sao?"
"Cũng đúng, quá nhiều người rồi." Tô Thi Thi xấu hổ gật đầu, hối hận đến nỗi ruột đều đã tái rồi.
Sớm biết như vậy cô đã kéo dài thời gian, hiện tại làm sao bây giờ? Bọn họ có thể bị đánh chết hay không?
Mà lúc này, phía trước truyền đến một hồi tiếng bước chân, Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ, tưởng Bùi Dịch chạy tới. Nhưng tập trung nhìn vào, phát hiện người đến dĩ nhiên là hận không thể chết cô, ông nội cô!
"Cái con tiện nha đầu này, xem chuyện tốt mày làm đi, Đoàn gia hiện tại rốt cuộc sắp bị hủy rồi, mày vui vẻ lắm chứ gì!" Đoàn Kế Hùng được thư ký dìu đỡ, đi qua liền chửi ầm lên. Sắc mặt ông ta đỏ lên, thở hồng hộc, giống như bất cứ lúc nào đều cũng có thể thổ huyết.
Mặt Tô Thi Thi từ từ trầm xuống, cùng Dương Dũng trao đổi sắc mặt một chút.
Nhìn qua, không dễ dàng phát hiện.
"Bùi Dịch, trước khi anh tới, em sẽ bảo vệ tốt bản thân mình."
Tô Thi Thi ở trong lòng lặng lẽ nói. Cô vĩnh viễn sẽ không quên lúc trước cô trèo tường mang theo Đoàn Tỉnh Đồng chạy trốn ngày đó, Bùi Dịch sợ hãi đến thế nào.
Bây giờ, cô sẽ không để cho mình lại gặp thêm nguy hiểm nào nữa!
"Đừng sợ, Bùi tiên sinh sẽ không để cho cô có việc gì đâu." Dương Dũng đứng bên cạnh Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
Tô Thi Thi âm thầm gật đầu, vào lúc này, điện thoại cô giấu ở trong túi quần áo, rung lên.
Ánh mắt Tô Thi Thi nhíu lại, mặt không đổi sắc hướng về phía cửa ra nhìn qua, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khi đó, lòng của cô trở mạnh mẽ.
Anh, đúng lúc chạy tới.
Như thế--
Tô Thi Thi nhìn thấy trước mắt Đoàn Kế Hùng tức sùi bọt mép, lãnh ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Cô cùng ông nội mình những chuyện xung đột trước đây, lúc này hãy tính toán một chút đi!
đang up lại chương nó hơi loạn tí, mọi người nhớ load lại nhé