Bên ngoài "Thi Dịch", đường phố trống không. Hai bên đèn đường sáng tỏ lẻ loi đơn độc lại có chút sâu xa phát ra ánh sáng lạnh, có vẻ trống vắng lại rét lạnh.
Hồng Cầm sợ run cả người, nghi hoặc đi đến phòng bảo vệ ở cửa hỏi thăm bảo an một chút, lại biết được một cái tin tức kinh người.
Đoàn Ngọc Tường bị một người phụ nữ tới đón đi rồi!
"Quả nhiên là có âm mưu! Không cần nghĩ cũng biết là mẹ con bọn họ giở trò quỷ." Hồng Cầm sắc mặt băng lãnh, không nhiều lời liền đi tìm Nhậm Tiếu Vi báo cáo tin tức rồi.
Bà ta vừa rời đi, quản gia cũng đến chỗ cửa, cũng hỏi tin tức Đoàn Ngọc Tường.
"Bị người dẫn đi rồi? Thấy rõ ràng người kia sao?" Người quản gia nghĩ đến đầu tiên cũng là Phương Thanh Hoa, Đoàn phu nhân trước kia. Nhưng ông ta vẫn sợ là người khác, nên vẫn để cho bảo an mở băng theo dõi xem thử.
"Người phụ nữ này nhìn không giống như là Đoàn phu nhân?" Quản gia nhìn đến hình ảnh theo dõi, vẻ mặt rùng mình.
Trên hình ảnh, người phụ nữ kia dùng khăn trùm đầu che khuất diện mạo, hiển nhiên là không muốn để cho người ta nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của mình.
Nhưng người phụ nữ này cao khoảng m, mà Phương Thanh Hoa chỉ có m, dựa vài thân hình này tuyệt đối không có khả năng là Phương Thanh Hoa.
Ryeo: Đố mọi người biết là ai nè
Quản gia không dám sơ ý, một bên phái người đi thăm dò tung tích Đoàn Ngọc Tường, một bên khẩn trương đi báo cáo nhanh cho Bùi Dịch.
Mấy phút đồng hồ sau, quản gia rời đi.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sắc mặt đều có chút ngưng trọng.
"Anh cảm thấy được đó là người nào?" Tô Thi Thi nhíu mày hỏi.
Bùi Dịch lắc đầu: "Tạm thời vẫn không rõ ràng lắm. Có rất nhiều loại khả năng. Nhưng mà Đoàn Ngọc Tường hiện giờ không có giá trị lợi dụng, không biết người mang cô ta đi là có ý tứ gì."
"Quả thật có điểm không nghĩ ra." Tô Thi Thi xoa xoa trán, tâm tình có phần phức tạp.
Nếu người kia là muốn cùng Đòan Ngọc Tường thông đồng, nghĩ muốn nội ứng ngoại hợp gì gì đó, như thế nhìn đến Đoàn Ngọc Tường bị chật vật đuổi ra như vậy, hẳn là sẽ không còn có ý định đó rồi?
Bất kể như thế nào, cô vẫn lại là nghĩ muốn chuyện này kết thúc ở đây, không nghĩ muốn làm ầm ĩ tiếp nữa rồi.
Bùi Dịch nhìn đến đáng vẻ mỏi mệt của cô, đi lên phía trước, ôm lấy cô, ánh mắt từ từ sâu thẳm lại: "Bùi phu nhân, hiện tại chúng ta có phải nên tính sổ rồi hay không?"
Tô Thi Thi trừng mắt, lập tức thoái thác nói: "Em mệt rồi, chúng ta nhanh đi ngủ đi."
"Đi ngủ không vội, chúng ta trước tâm sự chuyện cuộc sống đã!" Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi.
Anb vừa rồi mặc áo ngủ ôm chăn thiếu chút nữa bị nhiều người như vậy nhìn đến, về sau lại gặp phải Đoàn Ngọc Tường gây ra chuyện điên khùng kia, mặt ngoài mặt trong đều đã mất hết rồi.
Bùi tiên sinh từ trước đến nay luôn tâm niệm, quân tử báo thù muốn sớm làm!
"Bùi Dịch, em rất khổ sở. Anh xem, vừa rồi Đoàn Ngọc Tường đáng thương như vậy, em... Em nghĩ tới đây, đã muốn khóc." Tô Thi Thi nói xong chu mỏ, một bộ dạng siêu cấp khó chịu.
bùi Dịch sắc mặt đen lại, khóe miệng hơi không thể nhận ra rút rút.
Anh phát hiện vợ yêu quý của anh càng ngày càng vô sỉ, vì trốn tránh bị anh trừng phạt, vậy mà lại bắt đầu giả vờ đồng tình rồi!
"Bùi phu nhân, hôm nay chiêu này không tác dụng đâu! Chúng ta bây giờ cùng nói chuyện cuộc đời đi!" Bùi Dịch nói xong liền bổ nhào đi lên.
Chỉ nghe roẹt một tiếng, áo ngủ tơ lụa mặc trên người Tô Thi Thi, lập tức thành hai nửa.
"A! Bùi Dịch anh đúng là cái tên phá của, đây là áo ngủ tình bạn em mới vừa mua!" Tô Thi Thi nổi giận, đứng lên liền đi xé áo ngủ của anh.
Bùi Dịch không nghĩ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy, một cái không chú ý, vừa vặn bị cô bổ nhào qua.
Sau đó - -
Rầm!
Tiếng trọng vật rơi xuống đất, hòa với tiếng xé kéo, Bùi Dịch ngã đến trên thảm trải sàn, Tô Thi Thi trên tay cầm lấy một mảnh áo ngủ.
Mảnh nhỏ quần áo kia không biết gió từ đâu thổi tới, thổi trong không trung phiêu đãng một phen, tựa hồ đang nhạo báng hai con người ấu trĩ này.
"Phụt... Khụ khụ..." Tô Thi Thi vội vàng che miệng lại, ra sức kìm nén cười.
Nhưng mà làm sao bây giờ, cô thật sự nhịn không được. Lúc này dáng vẻ của Bùi tiên sinh, liền như lúc trước bị cô từ trong xe túm đến trên đất khi đó giống nhau như đúc.
Cái vẻ mặt lờ mờ ngu ngơ đến ngây ngốc kia, thật sự quá đáng yêu rồi.
Nhất là anh lúc này, trước ngực áo ngủ bị xé rách, lộ ra nửa thân thể, gợi cảm lại buồn cười.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi đứng lên, nhìn dáng vẻ Tô Thi Thi nén cười, ánh mắt từ từ nheo lại.
Trong phòng ngủ, nhất thời tràn ngập một tầng sát khí hư ảo.
Tô Thi Thi cảm giác được rồi!
"Em không phải cố ý!" Tô Thi Thi nhảy xuống giường bỏ chạy.
"Tô Thi Thi, anh không ngại lại bị vây xem lần thứ hai. Em tiếp tục chạy đi." Bùi Dịch nói được chậm rãi, đi đường cũng thật chậm.
Nhưng mà Tô Thi Thi nhìn ra được, lúc này anh, liền giống như một tên giặc đến từ Phương Bắc còn cô chính là cỏ mọc ven đường đầy đáng thương.
"Em hiện tại... Đầu hàng còn kịp sao?" Tô Thi Thi nuốt nước miếng, tròng mắt loạn chuyển, muốn tìm tìm đường chạy.
Gian phòng chỉ ở lầu một, cô nếu là nhảy cửa sổ mà nói, bị bắt lại khả năng hẳn là không lớn đi?
Sự thực chứng minh, Tô tiểu thư quá tin tưởng tốc độ của chính mình rồi. Cô còn không có hướng đến bên cửa sổ, đã bị Bùi Dịch bắt được.
Bị bắt được hậu quả đương nhiên là cực thảm. Anh ném cô đến trên giường. Cúi đầu vùi trong ngực cô cắn mút. Nụ hôn dần dần di chuyển xuống phía dưới, vuốt ve bụng nhỏ của cô.
Anh như cố tình trêu ngươi, ngón tay điêu luyện tại cửa động, tìm đến viên trân châu giấu ở khe hở hẹp âm vật, không ngừng cọ sát, cơ thể bị kích thích khiến dâm thụy ồ ạt trào ra, một tay anh trượt đến cái mông săn chắc của cô, nắm chặt để cho bàn tay đi vào khe hở giữa mông, sau đó trượt đến bắp đùi, đem một chân cô nâng cao lên, đặt lên vai anh.
Cự vật dũng mãnh thẳng tiến của động, hung hăng ma sát hoa tâm. Đột nhiên anh đâm mạnh vào, kích thích bất ngờ ập đến khiến cô thét chói tai. Anh liên tục rút ra đâm vào, mỗi một đều mang cho cô khoái cảm không gì sánh kịp, anh không chút lưu tình nào mà đánh thẳng vào, đổi lấy trong hoa huyt của cô tràn lan dm thủy trào ra đến không thể dừng lại, nhịn không được rên lên yêu kiều.
Anh ôm lấy thắt lưng của cô để cho cô giạng chân ở trên chân mình, đem thắt lưng cô nâng cao lên, sau đó mạnh mẽ đem côn tht thô to lần nữa đâm vào đến địa phương sâu nhất của cô, gạt mở miệng tử cung, bên trong hoa huyt non mịn lại căng ra toàn bộ những nếp nhăn xung quanh vách tử cung.
"Quá sâu rồi... Thật đáng sợ... Quá sâu rồi..." Cô thút thít khóc, tiếng khóc như càng thêm cổ vũ anh. Một bàn tay đặt ở trên bụng cô vuốt ve rồi lại hung hăng đâm vào một cái, quy đầu cực đại lại gạt mở cung miệng vọt vào chỗ càng sâu.
"A...Không cần... Không cần..." cô không ngừng khóc hô....
Tô Thi Thi đến cuối cùng là khóc ngủ, cổ họng đều đã kêu hô đến khô rồi.
Lúc cô ngủ thiếp đi, trong đầu vẫn vang vọng câu nói sau cùng của Bùi Dịch.
"Tô Thi Thi, anh cảm thấy được chúng ta nhất định phải nhanh một chút có bảo bảo, đây để cho tất cả mọi người biết, chúng ta cực kỳ ân ái!"
Đúng vậy a, đứa bé chính là kết tinh tình yêu. Đám tình địch của bọn họ biết, mới có thể yên tĩnh thôi?
Tô Thi Thi mơ mơ màng màng nhớ lại, ngủ thật say. Lúc trước bởi vì Đoàn Ngọc Tường mang đến khổ sở, đã bị đuổi đến trong góc khuất.
Có Bùi tiên sinh ở đây, cô đâu nào có rảnh để thương tâm. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, một đêm này, Bùi tiên sinh đặc biệt ra sức.
Mà bọn họ không biết, Đoàn Ngọc Tường trên người bọc chăn bị đuổi ra ngoài, một đêm này, triệt để cảm nhận được rồi. Hai chữ " Vận mệnh" này hư vô mờ mịt.
Lúc cô ta bị bảo an đuổi ra ngoài, vốn dĩ còn đang mong được có kỳ tích, nhưng vừa quay đầu, đã bị một người lôi vào một góc khuất.
Đó là một cái góc chết, Đòan Ngọc Tường ở bên ngoài đi bộ nhiều ngày như vậy, đương nhiên biết, nơi này liền ngay cả cameras đều đã chiếu không tới.
"Cô là ai?" Gió bắc từng cơn từng thổi đến, Đòan Ngọc Tường bọc một cái chăn mỏng, lạnh run.
Đứng ở đối diện cô ta là một cô gái, mặc trên người toàn thân mặc áo thổ cẩm thêu hoa, trên đầu quấn một cái khăn trùm đầu, người này giống như là người các dân tộc vùng Đông Bắc dến.
Cô gái kia lộ một đôi mắt tròn vo, nghe được lời Đoàn Ngọc Tường nói, miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng mất đi hai cái răng cửa.
"Nhanh như vậy, liền quên tôi rồi hả?" Cô gái kia nhìn thân thể Đoàn Ngọc Tường từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên quét xuống khinh thường.
"Không nghĩ tới cô thảm như vậy, đây là bị người người ta đuổi ra ngoài? Tôi đoán xem, là bị Tô Thi Thi đuổi ra, hay vẫn lại là bị Bùi Dịch đuổi ra? Hoặc là nói, là bị Nhậm Tiếu Vi đuổi ra?"
Người kia nói xong, vươn tay kéo chăn trên người Đoàn Ngọc Tường ra, nhìn chằm chằm thân thể của cô ta nói: "Mới bao lâu không thấy, dáng người của cô sao lại trở nên xấu xí như thế rồi hả? Cô như vậy, mà muốn đi câu dẫn Bùi Dịch? Có phải quá tự cao rồi hả?"
"Cô... Cô..." Đòan Ngọc Tường nghe được tiếng của người kia, liền chấn kinh rồi, đến nói đều quên nói.
Giọng nói này so với vừa rồi cô ta ở hậu hoa viên nhìn thấy Bùi Dịch lại vẫn để cho cô ta chấn kinh hơn.
Cô ta cho rằng nghe mình lầm, ra sức ngoáy ngoáy lỗ tai, thì thào nói: "Không, tôi nhất định là đang nằm mơ."
"Nằm mơ?" Cô gái kia bỗng nhiên vươn tay vặn chặt lỗ tai Đoàn Ngọc Tường, nghiến răng nghiến lợi nói, "Có giấc mộng nào chân thật như vậy à!"
Cô gái kia cổ quái cười lạnh ở trong gió đêm càng tăng thêm hơn một tia rét lạnh.
"Tôi đã trở về, ác mộng của các người, quả thật muốn bắt đầu rồi!"
Thính vừa đáp xuống mặt đất
Tui đang rảnh và tui đi dạo vòng đọc cmt trên các web khác, tui đi chết đây
Chắc bỏ đi dịch tranh cho nó lành quá