"Đoàn phu nhân mướn thám tử tư, chuyện này ở Đoàn gia trừ bỏ chính bà ta hẳn là không để cho bất luận kẻ nào biết."
Khúc Hồng Mai đã bị Hỗ Sĩ Minh để cho người ta lôi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại có Hỗ Sĩ Minh cùng trợ lý hai người bọn họ.
Trợ lýHỗ Sĩ Minh đem tin tức nhận được đều nói một lần, phân tích nói: "Bà ta làm bí ẩn như thế, nhất định là có bí mật không thể cho ai biết."
Hỗ Sĩ Minh trầm ngâm một hồi, nói: "Chú hai của tôi trong nhà là người sống buông thả, lúc tuổi trẻ thời điểm trêu chọc quá rất nhiều người gieo tình khắc nơi. Nhậm Tiếu Vi cùng chú hai?"
Hỗ Sĩ Minh trong mắt sinh ra quét xuống hứng thú: "Thật đúng là càng ngày càng thú vị rồi."
"Chúng ta đây..."
"Đi sân bay." Hỗ Sĩ Minh không hề nghĩ ngợi đã nói.
"Hỗ tổng, người thân thể không cho phép!" Trợ lý vội vàng nói.
Lúc trước Hỗ Sĩ Minh sau khi tỉnh lại liền cho người Hỗ gia trở về, nhưng lão gia tử trước khi rời đi đã căn dạn qua, không được để cho Hỗ Sĩ Minh rời khỏi bệnh viện.
"Người mất máu quá nhiều, còn có não bị chấn động, lúc này nên nằm trên giường nghỉ ngơi." Trợ lý càng nói giọng càng nhỏ, nhưng hắn vẫn lại là kiên trì nói xong.
Hỗ Sĩ Minh lông mày nhíu chặt lại. Hắn lúc này quả thật choáng váng đầu hoa mắt, chẳng qua là dựa vào một hơi cường ngạnh mà chống đõ.
"Tôi biết rồi. Chuyện này giao cho cậu đi làm. Cậu phải biết rõ mục đích chuyện này rõ ràng." Hỗ Sĩ Minh nói xong liền nằm lại trên giường.
Do mất máu quá nhiều, hắn quả thật cực kỳ mỏi mệt. Nhất là lúc trước bị Tô Thi Thi chọc tức như vậy, lại càng lao lực quá độ.
"Tô Thi Thi, bây giờ chúng ta huề nhau." Hỗ Sĩ Minh ở trong lòng thì thào nói.
Tô Thi Thi nhìn đến hắn là làm bộ suy yếu, nhưng hắn không có để cho Tô Thi Thi biết đến là, hắn thương tổn thực sự cực kỳ nghiêm trọng, chỉ là chưa nguy hiểm đến sinh mạng mà thôi.
Lúc ấy hắn bị tảng đá đập bể hôn mê vài giây, rất nhanh liền tỉnh lại. Hắn cảm giác được Tô Thi Thi khẩn trương, cảm giác cô ôm hắn.
Khi đó, hắn vậy mà không nỡ tỉnh lại.
Đến như về sau...
Dù sao cũng là bị một cục gạch lớn như vậy đập vào đầu, đầu hắn cho dù có cứng rắn cũng không phải người sắt, không kiên trì bao lâu liền triệt để hôn mê bất tỉnh.
Hỗ Sĩ Minh sờ sờ đầu mình, cái loại này bị nện phải đột nhiên tê dại cảm xúc đến giờ vẫn không tiêu tan.
Chỉ là tiến vào phòng giải phẫu bắt đầu lúc sắp bắt đầu phẫu thuật, hắn lại tỉnh lại một lần, đối với bác sĩ dặn dò vài tiếng.
Vì thế, ca phẫu thuật tiến hành so với thời gian thật sự kéo dài ra thêm rất nhiều, tình huống cũng trở nên " nguy hiểm" rất nhiều.
Tô Thi Thi trong lòng tự nhiên sẽ băn khoăn.
Đúng là - -
Hỗ Sĩ Minh sờ sờ môi chính mình, tựa hồ có thể đụng đến bột phấn mặt trên.
Hắn tự giễu cười cười: "Tô Thi Thi, nghĩ đến như vậy, em liền sẽ không lương tâm bất an rồi?"
Cố ý giả vờ thật sự suy yếu lừa gạt cô, còn nói ra những lời cô ghét nghe nhất mà ép cô lựa chọn.
Nhớ tới Tô Thi Thi người phụ nữ kia lúc sau cùng trước khi rời đi khi đó nói mấy câu kia, Hỗ Sĩ Minh vẫn lại là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng mà không nghĩ tới chính mình vậy mà tự! mình! đa! Tình!
"Sau cùng một lần. Tô Thi Thi, tiếp theo tôi liền đều không dễ nói chuyện như vậy." Hỗ Sĩ Minh thì thào nói.
Khúc Hồng Mai cái người phụ nữ ngu xuẩn kia dù sao cũng là hắn an bài đi làm khó dễ Tô Thi Thi, hắn hận chính mình làm ra cái quyết định ngu xuẩn này. Cho nên, hắn cùng Tô Thi Thi huề nhau.
"Tiếp theo, tôi sẽ cho em phải chủ động lựa chọn tôi!" Hỗ Sĩ Minh phát hiện, hắn vậy mà muốn Tô Thi Thi cam tâm tình nguyện.
Muốn đem Bùi Dịch từ trong lòng cô đá bay đi, chuyện này không biết là có bao nhiêu gian nan khó khăn.
Nhưng mà, hắn thích khiêu chiến!
Tô Thi Thi vĩnh viễn sẽ không biết Hỗ Sĩ Minh lúc này xoắn xuýt. Cô trở lại Sunshine còn chưa đi đến văn phòng chính mình, Tống Trọng Hạo liền vọt chạy tới.
"Sư muội, em xem điện thoại chưa?" Tống Trọng Hạo cầm một cái điện thoại xông tới.
Tô Thi Thi nhíu mày, lui về sau một bước: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy?!" Tống Trọng Hạo trừng lớn mắt, vừa nói chuyện một bên đem di động chính mình duỗi qua đưa cho Tô Thi Thi xem, "Em vậy mà không có xem tin nhắn! Xảy ra chuyện lớn rồi, Ôn Ngọc cái người bệnh thần kinh kia đột nhiên gửi tin nhắn cho chúng ta nói cô ấy muốn yên tĩnh!"
"Con bà nó, cô ấy cho rằng yên tĩnh là người yêu của mình sao? Cô ấy nghĩ muốn yên tĩnh! Bị Tần tổng biết, chúng ta có thể bị tính tội vào chung hay không?"
"Anh nói... Cái gì?!!" Tô Thi Thi phản ứng cực kỳ chậm, đến sau cùng, biến thành hoảng sợ, "Ngọc rời nhà trốn đi?"
"Không phải rời nhà trốn đi! Là rời nước trốn đi đó!" Tống Trọng Hạo cũng không biết nên như thế nào biểu đạt bi phẫn, gằn từng chữ la lớn, "Cô ấy xuất ngoại, nửa giờ sau bay rồi!"
"Sư huynh anh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì!" Tô Thi Thi nói xong xoay người liền hướng tới cửa chạy đi.
"Đợi một chút anh..."
"Bản thân em đi được rồi, anh đến công trường quan sát tiến độ đi!" Tô Thi Thi cũng không quay đầu lại nói, đồng thời cầm điện thoại gọi điện thoại cho Tần Phong.
Đúng là gọi đến, Tần Phong di động lại tắt máy!
"Tới cùng làm cái gì!" Tô Thi Thi không biết nên tức giận hay là nên lo lắng, đành phải gọi điện thoại cho Bùi Dịch.
Cô biết Bùi Dịch giờ phút này có chuyện rất quan trọng phải làm, không nên quấy rầy.
Đúng là cô thật sự lo lắng Ôn Ngọc cùng Tần Phong xảy ra chuyện gì.
Cô cùng Ôn Ngọc đều là giống nhau cực kỳ ương bướng, đối với người mình thích quyết một lòng, trừ phi đối phương phản bội các cô.
Hiện tại, cái cô gái nhát gan đến đỉnh đầu có phi cơ bay qua đều sợ đột nhiên rơi xuống đem chính mình đập chết Ôn Ngọc, vậy mà muốn lên máy bay xuất ngoại!
"Nhất định đã xảy ra chuyện!" Tô Thi Thi lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng lúc này, Bùi Dịch di động vậy mà trực tiếp chuyển tới giọng nói hộp thư.
Tô Thi Thi trong lòng càng thêm sốt ruột, nhưng không có biện pháp khác, đành phải trước sân bay tìm người.
Sân bay quốc tế Bắc Kinh mỗi ngày đều đã cực kỳ náo nhiệt. Bởi vì nơi này lui tới rất nhiều minh tinh danh nhân, ngoài phi trường tùy ý có thể thấy được fan của ai đó.
Lúc này, có một đợt rất kỳ quái fan. Bọn hắn cả đám đều ăn mặc cực kỳ văn nghệ, mỗi người trong tay đều đã giơ một bức họa.
Cực kỳ rõ ràng, những bức tranh này đều là mô phỏng theo bản gốc. Nhưng được bọn họ đóng khung kỹ lưỡng, khung hình hợp với một cây gậy, bị giơ lên cao đến đỉnh đầu.
Nếu nhìn từ đằng xa, giống như là quan viên cổ đại xếp thành hàng xuất hành khi đó binh lính trên tay sẽ cầm theo mấy cái bảng kiểu như vậy trên đó có viết "Yên lặng, né tránh".
Bọn họ cực kỳ an tĩnh, một đám người kiển chân đứng yên ở đó lại nhìn thực vội, nhưng mà người nào cũng đều không có tiếng động lớn xôn xao, chỉ có lén nói chuyện với nhau, rất biết tiết chế.
Bọn họ cùng không khí náo nhiệt ở sân bay thật không hợp nhau.
Trong đám người, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
"Không phải nói mười giờ xuống may bay sao? Như thế nào còn không có ra ngoài?"
"Đúng đó, sư phủ Khải Văn hẳn không không trở về đi?"
"Rất không có khả năng. Ngài ấy nếu là không trở lại, không tất yếu rải tin tức giả."
Lại thấy một đợt hành khách đi ra, nhóm người này trong đó người cầm đầu nghĩ một chút, đối với mọi người làm một cái động tác, sau đó một đám người đồng khởi hướng tới cửa ra vào đi đến.
"Như thế nào vẫn lại là không có?" Mấy phút đồng hồ sau, có người thất vọng nói.
Ngay tại người kia nói chuyện thời điểm, một người mặc nguỵ trang quần áo thể thao, trên đỉnh đầu nguỵ trang một cái mũ hoa, mang theo một cái mắt kính lớn, lấy tay che đậy mặt, thật cẩn thận đi qua bên người người kia.
Đột nhiên, bước chân của ông ta ngừng một trận, ánh mắt từ từ trợn to, giống gặp quỷ một dạng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy tại trước người ông ta cách đó chưa tới một mét, một phụ nữ trung niên cách ăn mặc hết sức văn nghệ, trong tay đồng dạng giơ một bức họa, chính đang duỗi dài cổ nhìn cửa ra vào.
Trong đôi mắt kia lo lắng, làm cho người ta nhìn liền đau lòng. Nhưng như vậy không có nghĩa là Hỗ Khải Văn cũng sẽ đau lòng.
Ông ta cảm nhận được chỉ có hoảng sợ.
"Làm sao có thể là Nhậm Tiếu Vi! Trời ạ, bà ấy làm sao có thể ở trong đám fan của mình!" Hỗ Khải Văn có cảm giác bị sét đánh.
Ông ta vốn dĩ ăn mặc thành như vậy liền là không nghĩ muốn để cho người ta nhận ra, nhưng không nghĩ tới còn không có rời đi, liền đụng phải Nhậm Tiếu Vi.
"Xong rồi, bà ấy hướng tới mình đi tới rồi!"
Ko biết lúc tui đăng truyện lại có ai đọc ko ta. Có thấy H ngập mồm ko???
Bạn biết gì ko tui mở chương cùng lúc và viết đấy, xong tui cũng chẳng dám đọc lại nữa là . (Nói nhỏ sắp có H )
Với mai bận đi đám cưới, rồi nên sợ ko được ngày c đâu nhưng sẽ cố hết sức.
Qua tuần rảnh hơn cố lên ngày c nè. Ráng xong trước tết đây.
Còn c nữa chứ nhiêu đâu, ít lắm
Giờ mọi người nghĩ xem tui có nên nhổ bông cướp chậu ko????
Đùa thôi, gọi hồn nam thần của đời tui, trốn đâu kỹ quá tìm hoài ko thấy vậy nè .
Ai thấy ổng đâu gọi hồn về gấp
Hehe mọi người ngủ ngon. Tui hơi điêb xíu thôi