Đổng Tiêu Tiêu rất nhanh mượn dụng cụ đến đây, Tô Thi Thi sau khi kiểm tra đo lường, phát hiện bây giờ trị số không có chính xác như lúc trước, nhưng mà bình thường trong phạm vi.
Đến đây, cô cuối cùng mới yên tâm chút.
"Hỗ Sĩ Minh tên kia, tới cùng muốn làm cái gì?" Tô Thi Thi phát hiện, cô hiện tại một chút đều đã không hiểu tâm tư Hỗ Sĩ Minh rồi.
Từ lần trước hắn tiến vào bệnh viện đến giờ, thời gian này vẫn đều không có tìm đến phiền cô.
Hỗ Sĩ Minh người này, giống như là biến mất khỏi thế giới Tô Thi Thi một dạng.
Tô Thi Thi tự nhiên mừng rỡ thanh tĩnh.
Mà để cho cô ngạc nhiên hơn nữa chính là, Trạm Dẫn Lan thời gian này cũng cực kỳ an tĩnh.
Kỳ hạn công trình ngoại hành lang rất nhanh toàn bộ hoàn thành, mọi chuyện đều bình an vô sự. Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo cùng với đám người công nhân tham gia cái hạng mục này của Sunshine, đều đã mệt gầy một vòng.
Một tháng sau, việc hoàn thành giai đoạn đầu của dự án Thành Trung thôn, hạng mục đầu tiên đã hoàn thành sau đó một tháng có thể được đưa vào sử dụng. Mặc dù các cơ sở xung quanh vẫn còn không hoàn thiện, nhưng mà đối với thôn Thành Trung mà nói, đây là một cái khởi đầu tốt.
Ngày hôm đó, các đại biểu tại xây dựng Tiệp Khắc tham dự hội nghị bàn giao hạng mục thứ nhất, ra ngoài thời điểm, mỗi người trên mặt đều đã cực kỳ xúc động.
"Chưa tới nửa năm, liền sẽ mở rộng phạm vi mẫu của công trình này, Bùi tổng thật sự là quá trâu bò rồi." Tống Trọng Hạo ghé vào bên tai Tô Thi Thi, lải nhải đã nhắc tới hơn nửa ngày rồi.
Tô Thi Thi mím môi nhẹ cười, nhỏ giọng nói: "Anh cũng không nhìn xem có bao nhiêu đội xây cất tham gia, nhân lực vật lực đều có thừa, nửa năm đối với Bùi Dịch mà nói, vẫn lại là lâu đó."
"Cho nên anh nói, Bùi tiên sinh không phải người."
"Anh ăn nói cẩn thận, cũng dám nói anh ấy không phải người!" Tô Thi Thi cười tít mắt nói.
"Anh có nói sai sao? Em xem anh ta đâu nào giống người? Trong thời gian ngắn, lại có thể hoàn thành tốt như vậy. Anh lúc trước cùng xem bản thiết kế liền cảm thấy được rất không tệ, đúng là đâu nào nghĩ đến, kiến trúc thật thể vậy mà lợi hại hơn..."
Tống Trọng Hạo nói xong, bỗng nhiên cảm giác được không thích hợp, quay đầu vừa thấy, sợ tới mức lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
"Bùi... Bùi... Sư muội, anh đi về trước rồi!" Tống Trọng Hạo co cẳng chạy, đến thang máy đều không có đi, trực tiếp hướng cầu thang thoát hiểm đi tới.
Phía sau mấy người Tần Phong vừa theo ra, không khỏi bật cười.
Tô Thi Thi mặt không chút thay đổi nhìn Bùi Dịch, tâm đang nhỏ máu.
Ngàn vạn lần không nên nói xấu sau lưng người khác! Cô hiện tại đào tẩu tỷ lệ có bao lớn?
Đúng lúc này, cửa phòng họp truyền đến một trận xôn xao, lại có người đi tới rồi.
Tô Thi Thi vừa thấy người đến, trên mặt biểu tình nhất thời vừa thu lại, biến thành mặt không chút thay đổi, thuận liền đi tới bên người Bùi Dịch, ngoan ngoãn đứng vững.
"Hỗ tổng, đi đường bình an." Tần Phong quay đầu, đáng đánh đòn nhìn đi tới Hỗ Sĩ Minh.
Đi đường bình an...
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật.
Loại này nói, cũng chỉ có Tần Phong này cà lơ phất phơ gia hỏa kia mới dám nói.
"Xin nhận lời chúc của Tần tổng." Hỗ Sĩ Minh vậy mà không có giận tức, ngược lại cảm ơn Tần Phong đang chúc phúc chính mình.
Trạm Dẫn Lan đứng ở bên cạnh hắn còn có trợ lý, đồng thời hướng tới Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đi tới.
"Thi Thi." Hỗ Sĩ Minh dừng bước, nhu tình tựa thủy nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi bị hắn nhìn liền thấy da gà đều đã dâng lên, bình tĩnh hướng tới bên người Bùi Dịch nhích lại gần.
Bùi Dịch còn lại bá đạo ôm bả vai Tô Thi Thi, giữ lấy như báu vật.
Từ khi Hỗ Sĩ Minh tiến vào bệnh viện về sau, trong đoạn thời gian này bọn họ đều chưa từng gặp mặt. Cho dù là ở trong công trường, đều không có gặp qua. Tô Thi Thi còn tưởng rằng Hỗ Sĩ Minh thật sự buông tha cô, nhưng hiện tại xem ra, từ đầu liền không là có chuyện như vậy.
Hỗ Sĩ Minh ảm đạm cười, như là không thấy được Bùi Dịch một dạng, đối với Tô Thi Thi nói: "Thi Thi, ngày mai Lễ Chúc Mừng gặp."
Hạng mục đầu tiên của công trình làm xong, tối mai có Lễ Chúc Mừng, tham dự là mấy công ty đại biểu cùng với những nhân vật có uy tín danh dự ở Bắc Kinh đều đã đi. Chuyện này vốn không gì đáng bất thường, nhưng bị Hỗ Sĩ Minh đặc biệt nhắc tới như vậy, Tô Thi Thi mày liền nhíu lại.
Lời nói của hắn giống như chứa đầy hàm ý.
"Tạm biệt." Hỗ Sĩ Minh giống như là muốn cùng Tô Thi Thi nói một hồi "Tất cả mọi người chờ xem bữa tiệc ngày mai", nói xong câu đó liền mang theo người đi tới.
Trạm Dẫn Lan trong khoảng thời gian này cùng hỗ gia qua lại thân thiết, lúc này cũng không nói thêm gì, đi theo Hỗ Sĩ Minh cùng đi tới.
Chỉ là lúc đi ngang qua bên người Bùi Dịch, cô bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Nhưng để cho cô ta thất vọng chính là, Bùi Dịch cũng không có nhìn cô ta. Nói đúng ra, ánh mắt Bùi Dịch vẫn đều ở trên người Tô Thi Thi, từ đầu coi như những người khác là trong suốt.
Chờ bọn họ đi rồi, Tô Thi Thi lặng lẽ kéo kéo tay áo Bùi Dịch, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Trạm tiểu thư hình như nghĩ muốn nói chuyện với anh, anh lại coi người ta như không khí có quá thẳng thừng rồi không?"
Bùi Dịch cúi đầu, khóe môi bĩu một cái, giống như đang tự hỏi vấn đề này của cô.
Qua vài giây, anh mới mở miệng: "Anh cảm thấy được, nếu anh vừa rồi để ý người ta, anh phải trả giá rất lớn."
"Cái gì trả giá lớn?" Tô Thi Thi buồn bực, nhìn đến ánh mắt Bùi Dịch trêu tức, bừng tỉnh đại ngộ, tức giận đến đánh một cái tay anh.
"Em có keo kiệt như vậy sao?" Người này vậy mà cho rằng cô sẽ bởi vì anh cùng bạn gái trước nói một câu liền tức giận?
Bùi Dịch cười không nói gì, lôi kéo cô hướng tới văn phòng đi đến. Mấy người Tần Phong đã sớm tránh đi rồi.
"Bùi Dịch, em vẫn có một vấn đề muốn hỏi anh." Vào văn phòng, Tô Thi Thi kìm nén hồi lâu, như thế nào cũng không nín được rồi.
Bùi Dịch thả lỏng cà- vạt, nhếch một khóe môi: "Em tốt nhất đừng hỏi."
"Không được!" Tô Thi Thi chạy tới, giữ chặt tay anh, giống như một đứa bé đang làm nũng.
Vấn đề này, cô đã muốn hỏi thật lâu thật lâu rồi, giấu ở trong lòng rất khó chịu!
"Nếu em cũng ra đi, anh gặp lại em, có thể cũng lạnh lùng vô tình như vậy hay không?" Tô Thi Thi biết đưa ra loại giả thiết này là cực kỳ ngốc.
Nhưng gần như mỗi người phụ nữ đều đã chạy không khỏi vấn đề như vậy. Tựa như tôi cùng bạn gái trước người nào tốt hơn, tôi cùng bạn gái trước anh càng thích người nào hơn?
Cô là một cô gái, một người từng chịu qua thương tổn nhưng đối với tình yêu cũng giống như bao nhiêu cô gái khác tràn ngập chờ mong, cô chịu không nổi loại hấp dẫn này.
Bùi Dịch biểu tình cực kỳ chân thành. Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tô Thi Thi, rồi sau đó nói một câu để cho Tô Thi Thi đời này đều sẽ không thể quên được.
"Anh sẽ không. Bởi vì, bất luận xảy ra chuyện gì, em đều sẽ không rời khỏi anh."
Tự tin, chắc chắn, cũng như tình yêu của anh đối với cô.
Tô Thi Thi khóe miệng khẽ nhếch, ôm cổ Bùi Dịch, tựa đầu rút vào trong lòng anh.
Lời giải thích này, cô cực kỳ vừa lòng. Giống như ngày đó cô ở trong bệnh viện nói với Nhậm Tiếu Vi như vậy, cô sẽ không buông tay Bùi Dịch, cô muốn nắm chặt tay anh.
"Đúng rồi, Lễ Chúc Mừng ngày mai, em mặc bộ lễ phục nào được đây?" Tô Thi Thi nhớ tới vấn đề này, có chút đau đầu.
Bùi Dịch năm trước liền chuẩn bị cho cô rất nhiều lễ phục, nhưng mấy bộ đồ kia đều có vẻ quá hở hang, Tô Thi Thi cũng không phải đặc biệt thích.
Hiển nhiên, Bùi tiên sinh cũng nhớ tới vấn đề này, mặt có phần đen.
"Anh đã để cho thư ký Vương chuẩn bị cho em, buổi tối sẽ đưa đến." Bùi Dịch nói.
Tô Thi Thi cảnh giác nhìn anh: "Anh hẳn không cho em mặc một bộ đồ che phủ đặc biệt kín đi? Em nói cho anh biết, quá đáng em cũng không mặc, nếu không sẽ bị người cười!"
Nói đùa, nếu là ngày mai mặc một bộ lễ phục che phủ giống như phụ nữ Trung Đông một dạng chỉ lộ cái đầu đi tham gia yến hội, cô chẳng phải là muốn bị những vị phu nhân tiểu thư kia cười chết à!
"Hẳn không." Bùi Dịch rất nhanh nói, nhưng rõ ràng, lo lắng không yên.
Tô Thi Thi có phần tuyệt vọng, nghĩ nghĩ, nói: "Em cảm thấy được ngày mai yến hội sẽ không tốt lành gì, nếu không, em không đi?"
Cô nói toàn bộ không hề là nói dối.
Thời gian này, cô nơi chốn cẩn thận, nhưng cảm thấy được vẫn người ta theo dõi, không thể an tâm.
Bùi Dịch trầm mặc hai giây, ngoài ý muốn gật gật đầu: "Anh ở nhà với em."
"Như vậy sao được!" Tô Thi Thi lập tức nóng nảy, "Anh là nhân vật chính, trường hợp như vậy anh làm sao có thể vắng mặt!"
"Chuyện này không phải vì muốn dỗ em vui sao?" Bùi Dịch nhẹ cười một phen, rồi sau đó vuốt tóc Tô Thi Thi, ôn nhu nói, "Không cần quá lo lắng, nên tới trốn không được."
Anh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ bầu trời xám mờ, nói: "Ngày mai là trời đầy mây."
"Nếu bọn họ thật sự muốn làm cái gì, ngày mai là lúc."
Sáng hảo nè