"Tần Phong, bọn họ đánh tới cửa rồi!" Ôn Ngọc ngủ không được, chính đang ghé vào trên ban công nhà mình ngắm phong cảnh. Vừa nhìn, lập tức nhìn đến nơi xa tụ tập quá nhiều người, sợ tới mức kêu to lên.
Tần Phong bên này đã sớm nhận được tin tức, đang cùng Bùi Dịch gọi điện thoại. Nghe được lời người nhát gan nhà mình nói, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Anh cúp điện thoại, đi tới đem cô bắt qua lại đây: "Em liền ngoan ngôãn ở yên trong nhà. Chuyện bên ngoài giao cho tụi anh."
"Nhưng mà..." Ôn Ngọc lôi kéo tay anh, lo lắng nói, "Em lo lắng cho anh, nếu không chúng ta liền ở nhà làm rùa đen rút đầu đi. Dù sao anh cũng nói, nhà của chúng ta vững như thành đồng, bọn họ không xông vào được đây."
Nhà cửa là chính do cô thiết kế, cô lại vẫn là có chút lo lắng. Nhưng chỉ sợ vạn nhất, cô nghĩ nghĩ, lại nói thêm: "Hai là đi nhà Thi Thi đi. Nếu lỡ những tên côn đồ này thật sự liều chết xông tới, chúng ta còn có thể đi mật thất nhà Thi Thi trốn."
Cô đúng là biết, Bùi Dịch tên kia thích cất giữ đồ cổ, trong nhà xây vài căn mật thất a.
Tần Phong dở khóc dở cười, sợ cô lo lắng, theo lời của cô nói: "Tốt lắm, liền đi nhà Thi Thi."
"Em đi dọn dẹp một phen." Ôn Ngọc nói xong liền muốn hướng trong phòng ngủ chạy.
Tần Phong lập tức giữ chặt cô: "Cũng không phải chạy nạn, em chuẩn bị cái gì?"
Anh nói xong kéo cô liền đi xuống lầu.
Mà bên kia, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cũng nhận được tin tức. Ôn Ngọc bọn họ đến thời điểm, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch chính đang đang thương lượng muốn báo cảnh sát hay không.
"Chuyện này vẫn lại là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ đi. Dù sao trước đã có có lỗi với Hồng Hưng Nhiên, không thể làm quá mức." Tần Phong nói.
Bùi Dịch gật gật đầu: "Hồng gia kinh doanh đã vài chục năm, cho dù ông ta hiện giờ đang ngồi tù, căn cơ cũng không dễ dàng dao động. Vẫn lại là cẩn thận tốt hơn."
Chuyện của bọn họ cùng Hồng Tinh Huy, Hồng gia hẳn là sớm có được tin tức. Mà ông ta vẫn chưa từng có động tĩnh gì, đã nói lên ông ta hẳn đã có tính toán khác. Trước khi biết tính toán của ông ta, Bùi Dịch bọn họ không hề nghĩ muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Phong hiển nhiên cũng là nghĩ như vậy, hai người thương lượng một phen. Đều đã đi tới trên một tòa tháp ngắm phong cảnh của Bùi gia.
Tòa tháp ngắm cảnh này trước là vì cho hai đứa nhóc Bùi gia vui đùa mà xây nên, hiện tại trái lại có thể dùng để xem tình huống nơi xa.
Mà lúc này, bên kia người càng tụ càng nhiều. Không tới một hồi, đã có khoảng hơn ba trăm người, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục gia tăng.
Hồng Tinh Huy nhìn đám anh em Hồng gia, rốt cục lộ ra một nụ cười hài lòng.
"Còn chưa đủ. Kỳ Ngôn, lại kêu." Hồng Tinh Huy đối với Hồng Kỳ Ngôn nói.
"Nhị thiếu, như vậy đã đủ nhiều rồi. Còn nhiều nữa, sợ là trong nhà liền muốn có ý kiến..."
"Shit! Hiện tại những thứ này đều đã do tôi quản, cùng Hồng Hưng Nhiên không có một chút quan hệ!" Hồng Tinh Huy bạo phát cắt ngang lời Hồng Kỳ Ngôn, chỉ vào hắn mắng, "Cậu có phải làm chó theo đuôi anh tôi rồi hay không? Hiện tại sai cậu đi làm việc là không được phải không?"
"Không có, nhị thiếu người hiểu lầm, tôi lập tức đi gọi điện thoại cho mấy Đường chủ." Hồng Kỳ Ngôn nói xong, khẩn trương chạy trốn đến nơi xa gọi điện thoại.
Tuy nhiên hiện giờ đã cùng trước kia khác biệt, nhưng bọn họ vẫn lại là quen kêu Đường chủ. Mà mỗi vị Đường chủ, đều có mấy chục đến mấy trăm anh em khác nhau.
Hiện tại Đường chủ ở Bắc Kinh này đại khái có mười lăm người. Nói cách khác, bây giờ Hồng Tinh Huy ít nhất có thể gọi tới người. Nhiều người như vậy chạy đến đánh nhau, vậy đúng là tương đương đáng sợ. Liền tính Bùi Tần hai nhà trong nhà có rất nhiều vệ sĩ, phỏng chừng cũng ngăn không được.
"Hừ, Bùi Dịch, em trai anh biết phát minh mấy thứ cổ quái phải không? Tôi cũng không tin tôi nhiều người như vậy lại vẫn xử không được các người!" Hồng Tinh Huy nhìn Tứ Hợp Viện phía xa, trong mắt hiện lên quét xuống ngoan độc.
Hôm nay, hắn nhất định phải đem Ôn Ngọc mang đi!
Hắn cũng không biết, chính mình đối với một cô gái chấp niệm có thể lớn đến nông nỗi như thế này. Nhưng mà hắn biết, không thể đem Ôn Ngọc mang đi, hắn sẽ phát điên.
Đối với người phụ nữ như con thỏ nhỏ một dạng kia, hắn đã nói không nên lời tới cùng là thích hay vẫn lại là cái gì khác. Tóm lại, hắn phải giành được cô!
"Nhị thiếu, nhóm người Đường chủ đều đã đến đây. Mười lăm người, không thiếu một người." Hồng Kỳ Ngôn rất nhanh liền chạy tới.
Sau lưng hắn, đi theo mười lăm người đàn ông mặc tây trang tướng mạo đường đường.
Chỉ là những người đàn ông này trên người đều đã mang theo một cổ sát khí, vừa thấy liền là thường xuyên ra ngoài lăn lộn, tự mang khí thế hung hãn.
"Đều đã đến đủ?" Hồng Tinh Huy trên mặt có khẽ cười. Đối với những anh em Hồng gia này hắn không hề xa lạ, bình thường cũng đều có lui tới.
"Tình nghĩa hôm nay, Hồng Tinh Huy tôi nhớ kỹ." Hồng Tinh Huy dùng quy củ giang hồ, hướng các vị Đường chủ thủ thế.
Chỉ là bình thường mười lăm vị Đường chủ vừa thấy mặt liền thật nhiệt tình, thô giọng, đại khí ghê gớm, hôm nay giống như an tĩnh có chút quá mức.
Hồng Tinh Huy cũng không có quá để ý, quét mắt nhìn thoáng qua phía sau bọn họ, sắc mặt chậm rãi trầm xuống: "Các người mang người sao lại ít như thế? Kỳ Ngôn không thông báo với các người, muốn đem tất cả mọi người đến?"
"Nhị thiếu, không phải chúng tôi không chịu mang. Chỉ là người kêu quá gấp, hiện giờ không thể so với trước, tất cả mọi người có cuộc sống của từng người, quá nhiều anh em đều đang làm việc, tạm thời ra không được."Một vị Đường chủ cao m đại diện ra mặt cười hề hề nói.
Trong đám những người này, liền có vài tên cáo già, giỏi nhất chính là lương lẹo. Bọn họ đây trước liền thảo luận trước, có cái gì muốn nói, để cho tên này đại diện nói.
Hồng Tinh Huy nghe xong cũng có chút không vui, nhưng giờ phút này hắn không thời gian phát hỏa, khoát tay: "Vậy thì trước như vậy, các người hiện tại tổng cộng mang đến bao nhiêu người?"
Vài vị Đường chủ nhìn một phen, lại hợp kế, vị đại biểu kia nói: "Tổng cộng người không hơn."
" người?" Hồng Tinh Huy mặt liền trầm xuống. Chỉ đến một phần ba, quả thật ít đi quá nhiều.
Nhưng nghĩ đến Bùi Dịch bọn họ trong nhà cùng lắm cũng chỉ có tổng cộng một trăm vệ sĩ, hắn cũng không có tiếp tục xoắn xuýt vấn đề nhân số.
"Vậy thì kêu các anh em tập trung, theo tôi xông đi vào. Cái khác không cần phải xen vào, các người cứ đem Ôn Ngọc cái người phụ nữ kia lôi ra đây cho tôi." Hồng Tinh Huy ngẩng đầu nhìn mười lăm vị Đường chủ này, cười quỷ dị nói, "Các người biết quy củ Hồng gia, liền tính tôi hiện tại cùng anh trai tôi ý kiến có phần trái ngược, nhưng tôi vẫn còn là Nhị thiếu gia Hồng gia."
"Nên của các người, tôi nhất định sẽ cho các người!"
Nhị thiếu gia Hồng gia đã hứa hẹn, đối với anh em Hồng gia mà nói, chính thật là chuyện hấp dẫn. Mà còn là cái hấp dẫn rất lớn. Nếu vận khí tốt mà nói, bọn họ còn có thể một bước lên mây.
Chỉ là hôm nay, những Đường chủ này một đám liền giống như bị váng đầu. Nghe xong mệnh lệnh của Hồng Tinh Huy, bọn họ vậy mà một chút phản ứng đều không có.
"Các người điếc rồi à?" Hồng Tinh Huy tính tình lập tức liền xông tới.
"Nhị thiếu, không phải chúng tôi không muốn nghe lời của cậu nói. Chỉ là hiện tại, chúng ta không có biện pháp nghe lời cậu rồi." Vị đại biểu kia vẻ mặt đau khổ nói.
"Ông có ý tứ gì?" Hồng Tinh Huy sắc mặt nghiêm trọng lên.
Vị đại biểu kia cắn răng một cái, khó xử nói: "Chúng tôi không thể nghe theo cậu được."
"Các người muốn tạo phản phải không? Không nghe theo tôi, các người muốn nghe người nào?" Hồng Tinh Huy lạnh như băng hỏi han, trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.
Hắn sẽ sợ bọn họ sao?
Chỉ là hắn vừa dứt lời, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lành lạnh: "Bọn họ hiện đang nghe tôi."
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen, thong thả mà bước đến. Người kia có mái tóc híu cua, ánh mắt lợi hại, người cực kỳ tinh thần. Tuấn dật trên mặt, trải qua năm tháng lắng đọng lại, hơn một tia mị lực đoạt người tâm phách thành thục.
Hắn trầm ổn hữu lực đi đến trước mặt Hồng Tinh Huy, mắt mang khinh thường, thanh âm lạnh nhạt, như là đang nói bây giờ thời tiết rất tốt: "Hiện tại, bọn họ nghe theo tôi."
Hồng Tinh Huy mặt liền đen, từ trong kẽ răng phun ra ba chữ: "Hỗ Sĩ Minh!"
Trả đủ c nhé. Giờ đi ngủ đây. Chưa bao giờ đăng truyện mà phải canh giờ thế này
Mai thì.... hên xui đê...
Mn ngủ ngon