Thu sang gió mát, phong quang vô hạn. Cách ngày chúc mừng thôn Thành Trung tròn năm càng ngày càng gần, không khí càng ngày càng nóng.
Ngày chúc mừng tròn năm, do Bùi Tĩnh phụ trách. Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch tương rối rảnh rỗi.
Bùi Tĩnh bận rộn vài ngày, mới coi như mọi chuyện ổn thỏa. Người trong nhà đều đã lục tục trở về, mấy ngày đây các bạn bè đến đây thăm hỏi không ít, Tô Thi Thi bận tối mày tối mặt.
Cách ngày chúc mừng tròn năm còn có hai ngày thời điểm, Bùi Tĩnh rốt cục có thời gian ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Lão phu nhân Phương Ngọc Hoa hiện giờ đã hơn tuổi, sắc mặt hồng hào nhìn qua liền giống hơn sáu mươi tuổi một dạng, nhìn một đại gia đình vây quanh ngồi cùng một chỗ, mừng rỡ cười toe toét.
Buổi chiều thời điểm, một đại gia đình ngồi trong đình tại hậu viện hóng mát uống trà chiều, nghe lão phu nhân kể lại những chuyện vui vài năm nay ở các nơi du lịch.
Tiểu công chúa Bùi Nặc ngồi ở trong lòng bà cố, Bùi Ngôn bưng cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh, ngửa đầu, lôi kéo tay áo lão phu nhân: "Bà cố, người mau nói một chút cho con nghe, sở khoa học kỹ thuật Âu châu bên kia, bọn họ kỹ thuật thật sự rất lợi hại sao?"
"Đó là đương nhiên. Lần sau để cho cha mẹ con mang con cùng đi, trẻ con nâng cao kiến thức là rất tốt." Phương Ngọc Hoa xoa đầu chắt trai, cười nói.
Bên cạnh, Tô Thi Thi vẻ mặt khổ sở. Mà mặt Bùi Dịch ba ba, đã triệt để đen.
Bọn họ ngàn phòng vạn phòng, vẫn lại là đem lão phu nhân cho quên.
Người cho là Bùi Ngôn, nhóc con thối kia là thật không biết cho nên mới hỏi? Thằng nhóc này đối với mấy cái gì khoa học kỹ thuật kia có thể so với lão phu nhân hiểu biết hơn, chẳng qua là muốn dẫn dắt lời nói, để cho lão phu nhân nói ra chuyện nó cần phía sau mà thôi.
Quả nhiên, Bùi Ngôn nghe được lão phu nhân nói như vậy, lúc này liền hưng phấn nhìn mẹ yêu nhà mình: "Mẹ, bà cố nói trẻ con phải ra ngoài mới học được thêm kiến thức, các người mang con đi có được hay không?"
Nhóc con kia nói xong nhãn cầu xoay một vòng, cực kỳ hiểu chuyện nói: "Các người nếu là không có thời gian, tùy tiện chọn một người đưa con đi là có thể, con đảm bảo sẽ ngoan ngoãn."
Tô Thi Thi híp mắt, cười hề hề nói: "Con đảm bảo?"
"Dạ!" Bùi Ngôn lập tức giơ tay lên, nhưng mà cũng không dám nhìn Bùi ba ba ngồi ở bên cạnh.
Cha cậu bé là yêu chiều con gái, đối với con gái thì hữu cầu tất ứng, con trai như cậu bé lại giống như không phải do chính mình sinh ra một dạng.
Tô Thi Thi còn chưa nói, tiểu công chúa Bùi Ngôn ngồi ở trong ngực lão phu nhân bỉu môi nói: "Anh rõ ràng chính là muốn ra ngoài ngoạn chơi, lại vẫn nói cái gì nâng cao kiến thức. Anh xem nhiều sách như vậy..."
"Em ngậm miệng!" Bùi Ngôn quay đầu trừng em gái.
Bùi Nặc miệng liền mếu, lúc này liền muốn khóc rồi.
Bùi Dịch lập tức đi đến dỗ giành, quay đầu trừng con trai: "Lá gan lớn rồi, chỗ nào cũng không cho đi!"
"Ba ba bất công!" Bùi Ngôn ánh mắt cũng đỏ.
Tô Thi Thi bất đắc dĩ nhìn cha con ba người, không biết nên giúp ai.
"Được rồi, Tiểu Dịch con làm sao có thể đối với con mình hung dữ như thế. Ngôn Ngôn muốn ra nước ngoài xem khoa học kỹ thuật phát triển, đó là chuyện tốt. Con liền phái người dẫn thằng bé đi." Phương Ngọc Hoa nói.
Bùi Dịch đương nhiên không dám phản bác lão phu nhân, lúc này liền im lặng không nói.
Bùi Ngôn hưng phấn đến thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Cậu bé liền biết để cho lão phu nhân hỗ trợ khẳng định có thể được.
Bên cạnh, Bùi Tĩnh cùng Hỗ Quân Nhạc hai người đều đã cúi đầu an tĩnh uống trà, không tham dự vào chuyện "Tranh đấu gay gắt" của gia đình hạnh phúc kia. Chẳng thế thì bọn họ xác định chắc chắn sẽ làm vật hi sinh.
Ngay khi mấy người ngồi ở chỗ này câu được câu không nói chuyện phiếm thời điểm, đằng trước bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.
"Nhanh lên xem chừng, ngăn đón một hồi cho tôi. Ngàn vạn lần ngăn cản cho tôi!"
Đây là tiếng của Tần Phong?
Tô Thi Thi mấy người quay đầu trông đi qua, một đám ánh mắt tràn đầy trợn to.
Chỉ thấy Tần Phong trong lòng ôm một đứa bé năm sáu tuổi, đi một bước lại quay ra nhìn ba lần, giống như đang chạy nạn chạy tới.
Chạy tới gần, nhìn đến Tô Thi Thi bọn họ ở trong đình, lập tức nói: "Nhanh lên đến đỡ hộ tôi một phen, khẩn trương."
"Làm sao vậy? Đây là?" Tô Thi Thi đứng lên, vừa muốn đi qua, lại bị Bùi Dịch kéo lại.
"Chuyện của bọn họ em cũng dám quản?" Bùi Dịch liếc xéo nhìn cô.
Tô Thi Thi buồn cười nói: "Anh không thấy được Khả Khả đều nhanh khóc? Lát lại đem thằng bé dọa đến dỗ không được."
Quan trọng là. Tần Phong trong lòng ôm đúng là con trai nuôi của anh cùng Ôn Ngọc Tần Khả. Lúc này, Khả Khả năm tuổi bị cha xem như bao cát một dạng kẹp ở trong nách, chính đang hướng chòi nghỉ mát nơi này đã chạy tới.
Tần Phong vừa chạy vừa nói: "Bùi Dịch cậu là cái đồ bệnh thần kinh, không có việc gì đem sân sửa thành lớn như vậy làm gì? Chạy chết tôi rồi."
Tô Thi Thi mấy người vối đến nghênh đón. Tần Phong khẩn trương đem con hướng trong lòng Tô Thi Thi nhét qua, một bên thở vừa nói: "Nhanh lên giấu đi, đừng... Đừng bị Quân... Quân nhi nhìn đến."
"Anh đây là đang diễn tuồng nào vậy?" Tô Thi Thi ôm chặt đứa nhỏ, hạn hán lời nhìn Tần Phong.
Cô không hỏi không sao, vừa hỏi sắc mặt Tần Phong lúc này liền trở nên đặc sắc cực kỳ.
Tần Phong nhìn thoáng qua phía sau lưng, rất nhanh nói: "Người phụ nữ kia từ khi có con trai về sau trong mắt liền triệt để không có anh rồi. Các người là không biết... Bỏ đi không nói nữa, khẩn trương tìm người mang Khả Khả đi, buổi tối trước khi ngủ đừng trở về."
"Anh thì sao?" Tô Thi Thi buồn cười nhìn anh.
"Em cũng không phải không biết cô ấy có bao nhiêu thích trẻ con? Anh vừa nãy thật không dễ dàng mới đem Khả Khả đoạt lấy. Nhanh lên, cô ấy lập tức muốn đến đây rồi, khẩn trương." Tần Phong nói xong, cúi đầu nhìn đến Bùi Ngôn bọn nhóc ở đây, khẩn trương nói, "Ngôn Ngôn, con hai ngày trước không phải nói muốn dẫn em trai ngoạn chơi sao? Khẩn trương, mang em đi chơi."
Bạn nhỏ Bùi Ngôn lờ mờ rồi.
Cậu bé rõ ràng là nói muốn gặp em trai, nhưng không phải là cái dạng này, mang em trai đi ngoạn chơi nha? Cậu bé chẳng qua là muốn để cho em trai dời đi lực chú ý của cha mẹ mà thôi?
Thấy nhóc con thối kia còn đang ngẩn người, Tần Phong cắn răng một cái hô: "Con mang em đi chơi, con muốn cái gì chú liền mua cho con cái đó."
"Thành giao!" Tần Phong vừa dứt lời, Bùi Ngôn lúc này liền từ trong lòng Tô Thi Thi đem tiểu Khả khả đoạt lấy, ôm vào trong ngực bỏ chạy. Cậu bé không thấy được, mặt cha cậu bé đã tối đen rồi.
"Ngôn Ngôn con chậm một chút, đừng đem Khả Khả té ngã." Tô Thi Thi sốt ruột hô.
"Khách khách khách..." Tiểu Khả khả cực kỳ thích anh trai nhỏ Bùi Ngôn, một chút cũng không sợ ngã, ngược lại ôm cổ của cậu bé hô, "Anh nhanh lên, Khả Khả muốn đi ngoạn chơi."
"Được. Em không cần bóp cổ anh, anh muốn thở không nổi rồi." Bùi Ngôn hô.
Phương Ngọc Hoa thấy thế, ôm Bùi Nặc đứng lên: "Các con trò chuyện đi, ta đi giúp các con trông chừng mấy đứa nhỏ."
"Kêu bảo mẫu trông chừng, hai nhóc con kia quá nghịch rồi." Tô Thi Thi nói xong cho gọi điện thoại ra nhà trước, gọi bảo mẫu nhà bọn họ đến trông chừng.
"Cuối cùng giải quyết rồi." Tần Phong lau mồ hôi lạnh một cái, "Các người không biết đâu, tôi vừa rồi thật sự là hao phí sức của chín trâu hai hổ mới đem con lén ôm ra đây."
"Em nói anh làm sao vậy? Anh liền không có thể cùng Ngọc cùng nhau chăm con?" Tô Thi Thi hỏi.
Cô mới vừa nói xong, Bùi Dịch liền lành lạnh nói: "Nghe nói Khả Khả cực kỳ thích cưỡi ngựa. Người nào đó sợ là lưng không tốt, ngoạn chơi không xong đi?"
Tần Phong mặt nhất thời liền tái rồi: "Cậu nói người nào lưng không tốt? Muốn thử hay không?"
"Tôi sợ cậu chắc?" Bùi Dịch lúc này liền xắn tay áo.
Bên cạnh, Hỗ Quân Nhạc nhỏ giọng hỏi Bùi Tĩnh: "Em phát hiện không, anh trai em càng già càng ngây thơ rồi."
Bùi Tĩnh cúi đầu uống trà, mắt cũng không nâng nói: "Có bản lĩnh anh nói lớn tiếng một chút."
Hỗ Quân Nhạc lúc này không dám nói tiếp nữa.
Tần Phong ngồi xuống ực một hớp trà, còn không có nuốt xuống, đằng trước lại truyền đến một trận tiềng ồn ào, rồi sau đó truyền đến thùng thùng thùng, rung chuyển không nhỏ.
"Thứ gì đó?" Tô Thi Thi bọn họ kỳ quái hướng tới phía trước trông đi qua.
Chỉ thấy lối nhỏ vào hoa viên vắng vẻ, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng dáng khổng lồ. Một người máy Transformers khổng lồ rầm rầm rầm hướng bên này tới.
Người máy đi đến giữa đường tạm dừng một phen, như là đang tìm phương hướng. Sau đó tập trung mục tiêu, hướng tới bên này đã đi tới.
Một đám người ngoại trừ Tần Phong, đều đã lờ mờ rồi.
Này cái tình huống gì đây? Sao lại đột nhiên xuất hiện một tên gia hỏa lớn như vậy!
Tui đi bụi, sẽ hoàn thành chính văn trước. Ngoại truyện tính sau nha