Editor: Nguyệt
Đáng tiếc, không đợi họ cảm khái xong, một bóng người đã lặng lẽ tiếp cận họ từ đằng sau.
“Đứng yên. Bây giờ các người là tù binh.”
Ba người lập tức sửng sốt, vừa định quay lại thì lưng của người đàn ông mắt tam giác bị thứ gì đó bén nhọn chọc vào.
Ba người nhìn nhau, buồn bực ngập đầy hai mắt. Xong, lần này đúng là dọa người ta té ghế rồi.
Tên đầu trọc rầu rĩ đạp cơ giáp của mình một phát, sau đó đau lòng muốn chết dùng tay áo lau lau dấu chân.
Nếu trút giận có thể thay đổi tình trạng hiện tại thì bảo gã ngửa mặt lên trời mắng điên cuồng cũng được.
“Cậu bạn nhỏ, thầy cậu không dạy rằng khi chưa nắm rõ tình hình xung quanh thì không nên đắc ý sao?” Một người đàn ông cao gầy đi từ bụi cây ra, tay cầm súng laser loại nhỏ chĩa vào Chung Thịnh.
“Sao giờ mới đến.” Mắt tam giác buồn bực nói. Hắn biết bọn Gậy Sắt ở đằng sau mà, làm gì có chuyện họ trở thành tù binh. Nhưng hắn dám cá tên này cố tình đến chậm là để xem họ bị mất mặt.
Người cao gầy cười hề hề: “Bây giờ mới kịp phản ứng chứ sao.”
Mắt tam giác trợn mắt lườm hắn. Nói thế chó nó tin.
Người cao gầy không nói tiếp, quơ quơ khẩu súng, ý bảo Chung Thịnh lùi lại.
Chung Thịnh vẫn đứng sau lưng mắt tam giác, không hề suy chuyển.
Người cao gầy tủm tỉm cười, hỏi: “Ôi chà? Định chơi trò ăn vạ sao?”
Chung Thịnh mỉm cười: “Chúng tôi có hai người, anh không nhớ à?”
Người cao gầy mặt biến sắc, vừa định xoay người tránh, Chung Thịnh lại nói tiếp: “Vô ích thôi. Cậu ấy đã dùng cơ giáp ngắm chuẩn chỗ này rồi. Cho dù năng lượng của khẩu súng laser đó bị chỉnh xuống mức thấp nhất, không có cơ giáp bảo vệ, chúng ta sẽ không sống nổi đâu.”
Người cao gầy bỗng thấy chán nản. Đúng vậy, súng laser trang bị cho cơ giáp dù là loại năng lượng thấp nhất thì cơ thể con người cũng không chịu nổi.
“Gặp hạn. Gặp hạn thật rồi.” Gã đầu trọc sờ cái đầu láng cóng của mình, cảm khái. Ngoài miệng cứ tán thưởng hai đứa này mãi, chứ thực ra trong lòng họ đều không coi chúng là đối thủ ngang hàng với mình. Nếu không đã chẳng phạm sai lầm cấp thấp thế này.
Người đàn ông trung niên nãy giờ không mở miệng, đến tận đây mới cười nói: “Khà khà, kêu ca gì nữa, dù sao cũng là đoàn viên mới do lão đại huấn luyện. Chúng nó càng giỏi thì chúng ta càng được lợi chứ sao.”
“Nói cũng đúng.” Gã đầu trọc nhanh chóng nghĩ thoáng hơn. Đoàn viên mới giỏi giang thì ra ngoài làm nhiệm vụ với họ lại càng an toàn.
Chung Thịnh dùng dây leo trói bốn người lại, vì trên người anh chẳng có còng tay hay gì cả.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân trầm nặng của cơ giáp đến gần. Ngài Ariel điều khiển cơ giáp đã đến.
Ariel nhíu mày, lấy súng laser lần lượt điểm vào giữa trán bốn người trong ánh mắt ngỡ ngàng của họ.
“Các người đã chết.”
Bốn người: …
Chung Thịnh im lặng không nói gì. Bọn họ bây giờ không phải bộ đội, với lại mang bốn người này theo thì không thể đi nhanh được.
“Chung Thịnh, thu thập chiến lợi phẩm.” Ariel ra lệnh, Chung Thịnh lập tức sờ soạng lục soát người của bốn tên mặt đần thối kia.
Ấn không gian? Lấy.
Thực phẩm dự phòng lúc khẩn cấp? Lấy.
Quần áo chống rét? Bỏ.
Máy phát tín hiệu khẩn cấp? Lấy … Thôi, để lại cho họ vậy.
Rà soát từ đầu đến chân bốn người kia, bất cứ thứ gì có thể uy hiếp đến hai người hoặc là vật dụng có ích thì đều bị lấy đi.
Dù sau đây cũng không phải chiến trường chân chính, họ không thể lấy cái chết để đảm bảo những người này không tiếp tục trở thành kẻ địch của mình. Đề phòng Hồ Lập dùng kỹ năng “hồi sinh” vô sỉ, Chung Thịnh chỉ có thể cố gắng cướp đoạt tài nguyên chiến đấu của họ.
Trói bốn người lại cột vào thân cây, đồng thời mở máy phát tín hiệu khẩn cấp.
Chung Thịnh và Ariel nhanh chóng nhảy lên cơ giáp, nhanh chóng biến mất trong khu rừng.
Chừng năm phút sau, bốn đoàn viên của đoàn lính đánh thuê Firefox lái cơ giáp lần theo tín hiệu chạy đến, phát hiện bốn người trần như nhộng bị trói trên cây …
“Hắt xì! Đại khái … là như vậy.” Gã đầu trọc vừa lau nước mũi vừa báo cáo tình hình chiến đấu với Hồ Lập. Chung Thịnh đúng là quá ác, ngay cả quần áo cũng không để lại cái nào. Mặc dù mùa này nhiệt độ không thấp lắm, nhưng gã vẫn bị cảm.
“Đúng là chẳng ra làm sao, chút mưu mẹo nhỏ đó mà các ngươi cũng không thắng được. Cả đám đều tưởng mình là thiên hạ đệ nhất không ai địch nổi cả đấy! Mẹ nó, trở về mỗi ngày huấn luyện thêm hai mươi bài động tác cơ bản cho tôi!” Hồ Lập mắng mỏ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Dạ, đội trưởng.” Gã đầu trọc ủ rũ đáp.
“Biến!” Hồ Lập vung tay, đuổi họ ra ngoài.
Gã e dè hỏi: “Đội trưởng, còn cần điều người đến nữa không?”
Hồ Lập bị hắn chọc tức đến bật cười: “Mẹ kiếp, các cậu chết hết rồi còn điều điều cái khỉ gì! Để hai đứa kia thoải mái chút đi. Có thể xử lý các cậu xem như là đạt yêu cầu rồi.”
“Dạ, đội trưởng.” Gã cười hề hề, thoắt cái chuồn ra khỏi phòng điều khiển.
Vừa ra đến ngoài thì thấy mắt tam giác, cao gầy, trung niên đang ngồi xổm ở cửa ngóng trông nhìn gã.
“Nhìn cái gì, đội trưởng đang vui đó. Tôi đã bảo hai đứa kia chắc chắn có quan hệ gì đó với đội trưởng mà, có khi là con anh ấy cũng nên.” Gã nhướn nhướn mày, cười ám chỉ.
“Bậy bạ, hai nhóc kia một đứa tóc đen, một đứa tóc vàng, sao có thể là con đội trưởng được. Lại nói, mặt mũi chúng nó có giống đâu.” Mắt tam giác bĩu môi khinh thường.
Gã đầu trọc gãi cằm: “Kệ nó, dù sao tôi cũng thấy đội trưởng đắc ý lắm. Trông anh ấy mắng tôi té tát vậy thôi, chứ thực ra rất hài lòng với hai đứa kia.”
“Mắng té tát?” Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Đội trưởng đâu phải người nói suông, ngoài mắng ra không xử phạt gì à?”
“Ài, anh cần gì phải nhắc nhở tôi thế!” Gã đầu trọc kêu rên, “Lão đại bảo chúng ta làm anh ấy mất mặt, cho nên mỗi ngày tập thêm hai mươi bài động tác cơ bản.”
Mọi người khóc thầm trong lòng. Những hai mươi bài huấn luyện, mệt chết mất thôi.
Tiếp tục hành trình, Chung Thịnh và Ariel thuận lợi đến mức khó tin. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có bẫy rập và mai phục, nhưng so với ngày đầu tiên liên tục bị tấn công không ngừng nghỉ thì tốt hơn nhiều rồi. Hầu hết hai người đều ứng phó khá thoải mái, đôi khi còn chơi trò phản mai phục, cho những người đánh lén họ một vài ‘niềm vui nho nhỏ’.
Đáng tiếc, lần hành động ở ngày đầu tiên chấn động lòng người quá, cho nên những lần phản mai phục sau đó hiệu quả kém đi nhiều. Dù sao vẫn có chênh lệch về mặt năng lực, không có yếu tố bất ngờ phụ trợ, hai người cùng lắm chỉ khiến đối phương luống cuống một lúc thôi, không thể tạo thành thương tổn trí mạng.
Sau nhiều phen bôn ba, cuối cùng, vào buổi chiều ngày thứ ba, Chung Thịnh thành công lấy được máy phát tín hiệu. Lập tức, mọi mai phục và bẫy rập đều biến mất. Vốn hai người định trở về điểm xuất phát lúc trước, nhưng chưa kịp di chuyển thì một chiếc xe huyền phù đã dừng trên đầu bọn họ.
“Lên đi, chờ gì nữa.” Cửa xe mở ra, để lộ gương mặt tươi cười kiều diễm của Góa Phụ Đen.
Ariel hơi nhướn mày, không nói thêm gì, lập tức lên xe.
“Tốt lắm, không lãng phí thời gian của chúng ta.” Góa Phụ Đen vừa lòng. “Biết không, đám đầu trọc kia hai ngày nay thảm lắm đó, mỗi ngày huấn luyện thêm hai mươi bài động tác cơ bản.”
Chung Thịnh đầu đầy hắc tuyến. Giọng điệu sung sướng khi người khác gặp họa này là sao? Họ là đồng đội của cô mà?
Ariel hơi nhếch môi cười. Nhớ lại chuyện nhóm người kia liên tục đánh lén mai phục, hắn thấy hai mươi bài động tác cơ bản vẫn còn ít.
“Sao? Giọng điệu của tôi có gì không ổn à?” Góa Phụ Đen liếc mắt nhìn Chung Thịnh.
Chung Thịnh lắc đầu. Chưa điều tra thì chưa thể nói gì. Ai biết giữa Góa Phụ Đen và nhóm người kia có khúc mắc gì không. Hai người cũng chẳng liên quan gì đến họ.
“Hừ, tên kia ngày thường cứ vác cái mặt tự cao tự đại. Giờ hai đứa dạy cho hắn một bài học xem như là cho hắn hiểu cái gì là lật thuyền trong mương. Ông anh này của tôi mà còn khinh địch như lúc trước, thì sớm muộn gì cũng có ngày chết trên chiến trường.”
Chung Thịnh trầm mặc … Thì ra Góa Phụ Đen với gã đầu trọc kia là anh em.
“Sao hả, xem như cậu giúp tôi một việc, có muốn tôi thưởng cho một cuộc hẹn hò không?” Góa Phụ Đen thấy hai người trầm mặc không nói, bỗng nảy ra ý trêu đùa họ.
Chung Thịnh lạnh sống lưng. Vừa quay đầu sang, quả nhiên thấy được bộ mặt sa sầm của Ariel.
“Khụ khụ, chị xinh đẹp mỹ miều thế này chắc được nhiều người ái mộ lắm, em không dám tranh với mấy người đó đâu.” Chung Thịnh vội vàng chối khéo.
“Ha ha, nhóc biết ăn nói thật đấy.” Góa Phụ Đen cười khúc khích, đảo mắt lướt nhìn Ariel.
Ây nhô, nhìn nhóc kia ghen thú vị thật.
Chung Thịnh vô cùng buồn bực cảm nhận một bàn tay của Ariel đang nhéo nhéo mông mình. Anh biết là Ariel đang ghen, nhưng có phải đã nhầm mục tiêu trả thù rồi không? Anh là người bị hại mà …
Cố gắng kìm chế mình không đỏ mặt, Chung Thịnh lại thấy bàn tay phía sau kia hình như đổi mục đích.
Nếu nói vừa rồi nhéo mông là một kiểu trả thù, thì bây giờ động tác xoa nắn rõ ràng là đang tán tỉnh.
Thân thể bất giác nhích sang bên cạnh, nhưng cái tay kia bám riết không tha, càng ngày càng quá đáng, ý đồ lần xuống dưới.
Chung Thịnh cứng người ngồi thẳng lưng, vụng trộm nhìn Ariel. Đối phương vẻ mặt bình thản như không. Nếu không phải chỗ này chỉ có hai người ngồi, Chung Thịnh chắc sẽ nghĩ rằng cái tay luồn vào trong quần mình là của người khác.