Editor: Nguyệt
Từ cách nói của Chung Thịnh có thể thấy rằng cậu đánh giá cao năng lực của người này, nhưng vì một lý do nào đó mà không muốn đối phương nhập đội. Ariel tất nhiên là thấy tò mò về người này.
“Vâng … Edward Heideck.” Đắn đo một hồi, Chung Thịnh thấy chuyện này nên để Ariel quyết định. Vì ngài là thủ lĩnh chân chính của tiểu đội này. Anh giấu giếm tin tức Từ Vệ Quốc gửi đến đã là quá đáng rồi, giờ còn cố tình nói dối nữa thì chính anh cũng không thể tha thứ cho bản thân.
“Là anh ta?” Ariel nhíu mày, lập tức hiểu ra lý do Chung Thịnh do dự.
Thật ra cá nhân hắn không có ấn tượng gì sâu sắc về Edward, đời trước có qua lại cũng chỉ vì Elena – vị hôn thê trên danh nghĩa – mà thôi.
Edward từng chủ động giúp đỡ hắn vài lần, nhưng chung quy hắn vẫn nghi ngờ biểu hiện khiêm tốn bề ngoài của anh ta. Đương nhiên, không phải ác cảm gì, chỉ đơn giản là cá nhân hắn cảm thấy người này cứ luôn đeo một chiếc mặt nạ khiêm tốn.
Cái từ ‘khiêm tốn’ này, nói dễ nghe thì là khiêm tốn, còn nói khó nghe thì chính là nhu nhược. Nếu Edward là một nhân viên nghiên cứu khoa học, Ariel không có bất kỳ nghi ngờ gì. Nhưng Edward lại là một quân nhân trẻ tuổi tài năng không kém gì hắn. Ariel không tin với tính cách đó mà anh ta lại có thể từng bước tiến tới trong quân đội được như thế.
Đời trước có nhiều người chê Ariel tính cách cao ngạo, khó gần, thậm chí có người nói hắn lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng có bình phẩm thế nào thì địa vị của hắn cũng không hề suy chuyển.
Cao ngạo? Lạnh lùng tàn nhẫn? Những tính từ dễ khiến người ta mất thiện cảm này có lẽ không phổ biến trong giới chính trị, nhưng ở thời điểm nào đó trong quân đội thì đây chính là một biện pháp để giữ vững vị thế.
Cho nên, Ariel vẫn luôn cho rằng Edward là người lắm mưu nhiều kế, lòng dạ toan tính. Tuy lúc đó bởi vì Elena mà giữa hai người hình thành mối quan hệ liên minh như một lẽ tự nhiên, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định tiếp cận người này, mà luôn duy trì thái độ cẩn thận đề phòng.
Nhưng mà … bây giờ còn đang ở trong trường, anh ta quả thật có năng lực cao, kéo về đội mình cũng không mất gì.
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến anh ta?” Ariel vẫn còn một nghi vấn. Hắn nhớ đời trước sau khi Chung Thịnh trở thành phó quan cho mình rồi mới quen biết Heideck, mà thái độ của cậu đối với gia tộc Heideck ở đời này thì phải nói là chỉ hận cả đời không bao giờ qua lại với nhau, tại sao lại đưa ra lời đề nghị như vậy?
“Ngày đó … trưởng quan Từ vô tình nhắc đến …” Chung Thịnh vẻ mặt co quắp khổ sở nói ấp úng. Giờ thì anh đã biết thế nào là ‘một lời nói dối cần dùng cả ngàn lời nói dối đắp vào’. Với lại, nói dối trước mặt Ariel đúng là thách đố khả năng chịu đựng tâm lý của anh.
Ariel nhướn mày, nhưng không truy hỏi. Dẫu sao nhìn Chung Thịnh đau khổ vắt óc bịa ra lời nói dối cũng rất thú vị.
“Vậy em liên hệ với anh ta đi, hỏi xem anh ta có hứng thú tham gia không.”
“Dạ.”
Chung Thịnh mặt mày ủ ê mở máy liên lạc. Nói thật, nếu được anh vẫn không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với người nhà Heideck, nhưng mà … Haiz!
Qua chừng ba phút, Chung Thịnh điều chỉnh lại tâm trạng, khôi phục trạng thái mặt không đổi sắc: “Anh ta nói rất vui được gia nhập vào tiểu đội của chúng ta. Em đã báo số phòng huấn luyện của chúng ta cho anh ta rồi.”
“Ừ.” Ariel gật đầu, “Nói chuyện này cho mọi người biết đi.”
“Vâng.”
Chung Thịnh xoay người đi đến giữa phòng huấn luyện, trầm giọng nói: “Đội viên cuối cùng của chúng ta sắp đến rồi. Mọi người chuẩn bị tâm lý đi.”
Samantha ngạc nhiên hỏi: “Chuẩn bị tâm lý cái gì? Không phải trưởng quan Từ à?”
Chung Thịnh giật giật khóe miệng, lòng thầm chửi bới cái tên Từ Vệ Quốc không nên thân, nếu không phải anh ta đột nhiên dở chứng thì anh cần gì phải khổ sở nói dối Ariel chứ!!!
“Trưởng quan Từ vì một vài lý do ‘cá nhân’ nên không thể tham gia tiểu đội của chúng ta được, cho nên anh ấy đã đề cử trưởng quan Heideck.” Chung Thịnh lạnh mặt nói, còn cố ý nhấn mạnh vào ‘lý do cá nhân’.
Mọi người gật gù ra chiều đã hiểu. Dù sao tin Nhị hoàng tử theo đuổi trưởng quan Từ đã lan ra khắp trường rồi.
“Khoan đã! Trưởng quan Heideck? Tớ không nghe nhầm chứ? Là Edward Heideck đó sao?” Lâm Phỉ Nhi cuối cùng cũng dời trọng điểm từ Từ Vệ Quốc đến thành viên cuối cùng của đội, hỏi với vẻ hào hứng.
“Ừ, là anh ta.” Chung Thịnh đáp.
“Woa! Đàn anh Edward đẹp trai lắm luôn, lại có khí chất nho nhã như một học giả, lôi cuốn biết bao nữ sinh lớp trên lớp dưới đó!”
Chung Thịnh giật giật khóe mắt, liếc nhìn Lâm Phỉ Nhi. Cô nàng này sao mà biết rõ thế, lần trước đón đoàn trao đổi của đế quốc Elan còn chưa biết gì về người ta mà.
Như hiểu được ý nghĩ trong ánh mắt của Chung Thịnh, Lâm Phỉ Nhi hai tay chống hông nói với vẻ tự hào: “Ha ha! Cậu không biết con gái nắm bắt thông tin cực kỳ nhanh nhạy à. Lại nói, trưởng quan Heideck có thành tích xuất sắc, vừa giỏi vừa đẹp trai, gia thế siêu quần, tính cách hoàn mỹ. Một chàng trai như vậy luôn luôn là đề tài bàn tán của tụi con gái đó!”
Nghe thế, Chung Thịnh bất giác quay sang nhìn Ariel. Người yêu của mình hoàn toàn phù hợp với mấy tiêu chuẩn đó mà, sao chưa từng nghe nhóm nữ sinh thảo luận về Ariel nhỉ?
“Được rồi, đừng nhìn nữa.” Lâm Phỉ Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, “Có nhìn nữa cũng vô dụng. Ariel nhà cậu có một vấn đề cực lớn đó là tính cách lạnh lùng. Lại nói, chuyện của hai người ai mà chẳng biết, tụi con gái đều là dân buôn trời sinh, ai thèm lãng phí thời gian với trai đã có chủ.”
Tức thì mặt Chung Thịnh đỏ lừ. Khụ khụ … ‘Ariel nhà mình’ … cách nói này cứ làm anh không nhịn được toét miệng cười.
“Ê, đủ rồi nha! Cái nụ cười đãng trên mặt Ariel hôm nay đã khiến bọn tôi rét run cả người rồi, còn cười nữa là bọn tôi kháng nghị đấy! Phải hiểu cho lũ độc thân đáng thương này chứ, ân ái tình tứ cái gì, đừng có quá đáng nha!”
Khụ khụ, Chung Thịnh bị sặc, mặt đỏ bừng vì ho. Dâm đãng gì chứ, ân ái gì chứ, anh với Ariel không hề làm gì khác người mà. Lâm Phỉ Nhi nói thế quả thực … quả thực …
Không thể dùng ngôn từ để miểu tả cái sự xấu hổ của bản thân, Chung Thịnh cúi đầu giả làm tượng đá.
Ngược lại, Ariel tỏ ra rất thản nhiên. Quan hệ của hắn với Chung Thịnh vốn chẳng có gì phải giấu cả, hắn còn mong tất cả mọi người đều biết Chung Thịnh hoàn toàn thuộc về hắn!
Nhìn Chung Thịnh lúng túng, Ariel không thèm để ý, Lâm Phỉ Nhi thấy bực cả mình. Cái tên Ariel này, mặt dày hơn bọn mình những ba phần.
“Mau luyện tập đi. Nửa tháng nữa giải đấu sẽ chính thức bắt đầu. Nếu chúng ta không lấy được danh hiệu gì, đội trưởng Fox sẽ không bỏ qua đâu.” Ariel nói ra câu này với giọng điệu thản nhiên như không.
Còn mấy người đang huấn luyện bên kia thì lập tức lạnh sống lưng.
Chuyện này không khoa học! Đội trưởng Fox đã đuổi họ về đây rồi, sao lại có chuyện ‘không bỏ qua’?
Những ánh nhìn hoài nghi đổ dồn về phía Ariel.
Ariel tùy ý liếc nhìn bọn họ: “Sự kiện lớn thế này toàn Liên Bang ai ai cũng biết. Mấy người nghĩ đội trưởng Fox sẽ không biết tí gì sao? Anh ta đã xem chúng ta như học trò anh ta bỏ công dạy dỗ, nếu thua thảm thì khác gì làm mất mặt anh ta? Cho nên tối qua lúc gửi tin nhắn cho tôi có nói, nếu thành tích không làm anh ta hài lòng thì … Với tính cách của anh ta thì mọi người nghĩ là sẽ làm gì?”
Lại còn phải hỏi? Chắc chắn là bắt cả lũ về dạy dỗ lần nữa!
Nhớ lại ba tháng huấn luyện thê thảm ấy, nếu không phải đang ở trong thế giới giả tưởng thì chắc tất cả đều vã mồ hôi như tắm rồi. Mịa nó, khả năng này cũng cao lắm. Với cái bản chất đen tối xảo quyệt của đội trưởng Fox, nếu làm anh ta mất mặt thì kiểu gì cũng làm như thế cho mà xem!
Trầm mặc chừng mười giây, tất cả đều không hẹn mà cùng điều chỉnh máy móc, tăng lượng huấn luyện lên. Tự rèn luyện còn hơn là bị Hồ Lập huấn luyện. Để cái hậu quả xấu mà Ariel nói không xảy ra, mọi người phải chăm nữa lên!
“Đội trưởng Fox liên hệ với anh lúc nào?” Chung Thịnh hỏi nhỏ.
“Anh lừa bọn họ.”
“…”
“Chẳng lẽ em muốn để họ tiếp tục lôi chúng ta ra trêu chọc?” Ariel nhướn mày.
“… Không muốn.”
“Vậy thì được rồi.”
Chung Thịnh im lặng xoay mặt đi. Ngài Ariel, nói dối mà mặt không biến sắc như thế thật sự không có vấn đề gì sao? Hình tượng cao quý của ngài trong lòng em đã chỉ còn chút vụn đá rồi, chẳng lẽ ngay cả ít vụn đó ngài cũng không muốn để lại cho em sao …
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa.
Chung Thịnh và Ariel liếc nhau. Ariel rất bình tĩnh. Chung Thịnh thì sắc mặt không tốt lắm.
Người xuất hiện vào lúc này chắc chắn chỉ có thể là Edward vừa được anh ‘mời’ đến. Tuy Chung Thịnh không muốn gặp anh ta, nhưng để người ta đứng mãi ngoài cửa thì đúng là ý kiến dở tệ nhất trong số các ý kiến dở tệ.