Chú Ái Tinh Không

chương 139

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nguyệt

“Hả? Vẫn còn một người? Không thể nào!” Lâm Phỉ Nhi tròn mắt ngạc nhiên.

“Ừ, tớ tính rồi, các cậu giải quyết hai tên, trước đó Gerald tiêu diệt được hai tên, cộng với ba tên ở chỗ này mới có bảy người. Còn thiếu một.”

“Thiếu một à?” Lôi Tranh buồn bực lẩm bẩm: “Tên này trốn đâu mà kỹ thế. Chẳng lẽ hắn định trốn đến khi hết giờ?” Mục tiêu của hình thức tử chiến là tiêu diệt hết đối thủ, nhưng cũng hạn chế thời gian. Nếu đối phương kéo dài thời gian đến khi hết giờ, thì dù chiến thắng vẫn thuộc về tiểu đội Giảo Lang, họ cũng thiếu mất một điểm. Tiếc lắm nha.

Đúng thế đó, tiểu đội Giảo Lang đã sớm coi đối thủ như điểm số rồi. Giờ phát hiện ra một điểm chuẩn bị bay mất, đương nhiên là rất khó chịu.

Uỳnh!

Cuối cùng, chiếc cơ giáp kia cũng không thoát khỏi sự chà đạp của Hạng Phi, hóa thành chùm sáng trắng sau một phát nổ mạnh.

Hệ thống thông báo: Trận đấu kết thúc. Đội chiến thắng: tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh. Mười tám điểm. Mười giây sau tiến hành dịch chuyển.

Sau mười giây đếm ngược, mọi người được chuyển ra khỏi sân đấu.

Trong phòng chuẩn bị, Hạng Phi vẫn không hiểu ra làm sao: “Kết thúc? Mười tám điểm? Tức là người cuối cùng cũng chết rồi? Chẳng lẽ hắn nghĩ không đấu lại được nên tự sát à?”

“Làm gì có chuyện đấy.” Gerald cười nhạt.

“Khụ khụ … ngại quá.” Edward cười ngượng ngùng, “Vốn tôi không nên ra tay, nhưng vừa rồi trùng hợp có một chiếc cơ giáp xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, nên tôi tiện tay …”

Mọi người: …

Samantha vẫn còn đang bực mình. Cô bị đá ra sớm nhất, mọi người ai cũng có thu hoạch, chỉ mình cô tay trắng. Mặc dù là vì sự an toàn của mọi người, nhưng cô vẫn thấy bực.

“Hôm nay có cần tổng kết gì không?” Hạng Phi quay sang hỏi Ariel.

Ariel gật đầu: “Cậu chủ trì đi.”

“Được.” Hạng Phi cũng không khách khí, phát băng ghi hình trận đấu vừa rồi, tua đến đoạn có tay súng bắn tỉa.

“Nội dung cần tổng kết hôm nay chủ yếu là về tay súng bắn tỉa này.” Hạng Phi vừa bắt đầu, mọi người liền nghiêm túc lắng nghe.

“Đối thủ lần này nhìn chung là không mạnh, chỉ có tên bắn tỉa là xuất sắc. Có thể nói, nếu Samantha không hy sinh để Lôi Tranh và Phỉ Nhi tìm ra chỗ nấp của hắn, hắn sẽ thành mối nguy lớn đối với chúng ta. Tuy không thể tiêu diệt hết chúng ta, nhưng có đồng đội phối hợp, muốn giải quyết hắn cũng rất mất thời gian.”

Nói đến đây, cậu dừng một chút mới tiếp lời: “Đương nhiên, trận này chúng ta tốn khoảng một giờ, lát nữa mọi người nhớ giao tiền cược. Tớ thắng rồi.”

Mọi người: …

Samantha nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạng Phi, nội tâm rít gào: Tại sao bà đây là cược nửa giờ! Tại làm sao!

“Khụ khụ …” Thấy mọi người nhìn mình với vẻ mặt cau có, Hạng Phi ho khan hai tiếng, tiếp tục chủ đề về trận đấu: “Dù là ở trường ta, tay súng bắn tỉa này cũng được xếp vào hàng xuất sắc. Nhưng từ đoạn ghi hình này có thể nhìn ra các phương diện khác hắn chỉ ở mức bình thường, mà lại còn rất ngốc.”

Mọi người nhìn lên màn hình, chiếc cơ giáp nọ bỏ súng bắn tỉa, rút dao găm ra cận chiến với Lôi Tranh cầm trường kiếm, gật gù đồng ý.

“Từ trận đấu này, chúng ta có thể thấy được, tuy mặt bằng chung các trường khác kém xa trường ta, nhưng vẫn có một số cá nhân xuất sắc xen lẫn trong đó. Mọi người thử tưởng tượng xem, nếu đối thủ của chúng ta hôm nay là một tiểu đội mà ai cũng giỏi như tay súng bắn tỉa kia, thì Chung Thịnh, Ariel với cả Edward đã chẳng thảnh thơi ngồi cắn hạt dưa xem trò vui như vừa rồi.” Nói đến cuối, Hạng Phi còn u oán liếc nhìn Chung Thịnh.

Chung Thịnh mặt không đổi nhìn lại cậu, hai tai hơi hồng hồng. Anh sợ Ariel cảm thấy trận đấu chán quá, nên mới chuẩn bị ít hạt dưa và trà bánh … Mặc dù không ăn vào bụng thật, nhưng mùi vị thì vẫn thưởng thức được.

“Được rồi, các trận đấu sau tiếp tục cố gắng!” Hạng Phi vung tay lên, kết thúc buổi tổng kết hôm nay.

Cả đám lại trở về vẻ biếng nhác, lục tục đăng xuất.

Nhìn bóng họ biến mất, đến khi Edward mỉm cười với hai người rồi cũng thoát ra ngoài, Chung Thịnh mới quay sang nói với Ariel: “Bọn họ càng ngày càng xuất sắc.”

Ariel mỉm cười: “Đúng là rất giỏi.”

Hai người liếc nhìn nhau, cùng bật cười. Ariel hiểu ý Chung Thịnh, và Chung Thịnh cũng hiểu câu trả lời của Ariel. Hiển nhiên là hai người rất ăn ý với nhau.

“Chán quá đi …” Gerald buồn chán ngồi xổm dưới đất. Nhìn cảnh một chiếc cơ giáp to lớn ngồi vẽ vòng tròn trông mới buồn cười làm sao.

Hôm nay là trận đấu thứ năm của họ. Càng vào sâu, đối thủ của họ càng mạnh. Tuy còn chưa tạo được uy hiếp gì đáng nói, nhưng Edward đã bắt đầu phải ra tay.

Trận đấu hôm nay là hình thức cướp cờ. Nhưng chẳng hiểu có phải đối thủ vào được vòng này là nhờ may mắn hay không, mới gặp sự tiến công dồn dập của Samantha với Lôi Tranh đã không chống đỡ được. Căn cứ của họ mà không được đặt ở vị trí dễ thủ khó công, chắc trận đấu đã kết thúc từ lâu.

Nhiệm vụ của Gerald lần này là giữ cờ. Những người khác xông pha chiến đấu, mình cậu ở lại trông nhà … À, không thể nói như vậy được, bởi vì bên cạnh cậu còn có hai siêu nhân đang nhàn nhã uống trà.

Đệt! Ân ái trước mặt một thằng con trai độc thân là rất ác đó!!!

Gerald bi phẫn.

Nhưng cậu không dám phàn nàn thẳng với Chung Thịnh. Chỉ cần Ariel liếc qua một cái, cậu liền héo rũ.

Hức hức hức … Người ta cũng muốn có người yêu. Xem Chung Thịnh kia kìa, đúng là toàn năng mà, không những xử lý tốt mọi sự vụ phức tạp, giá trị vũ lực còn siêu cao, kiêm chức cả vệ sĩ, quản gia, người giúp việc một cách nhẹ nhàng.

Gerald ngồi trong góc trồng nấm, đám mây đen u ám trên đầu sắp được thực thể hóa đến nơi.

“Hạng Phi!” Gerald rầu rĩ gọi.

“Cái gì?” Hạng Phi gần mất hết kiên nhẫn rồi. Chỉ bảo cậu ta ở lại giữ cờ thôi, thế mà lải nhải suốt từ lúc bắt đầu trận đấu đến tận bây giờ. Nếu không phải đối phó kẻ địch, cậu chỉ hận không thể lập tức quay về giết phắt cậu ta đi cho rồi.

“Mình yêu nhau đi!”

Mọi người: Phụt …

Kênh đội ngũ đột nhiên im lặng đến lạ. Ngay cả người đang phụ trách tấn công là Lôi Tranh cũng không nhịn được buông lỏng cò súng, dựng tai lên nghe nghóng. Tin sốt dẻo! Nhưng chẳng phải Hạng Phi và Gerald đã là người yêu rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ định công khai?

Tậm trạng của Lôi Tranh bỗng trở nên thật phức tạp. Bí mật vốn chỉ có mình mình biết sắp sửa được công bố cho tất cả mọi người. Có gì đó buồn buồn.

“Cậu trúng gió hử!” Hạng Phi nghiến răng nghiến lợi quát. Tôi muốn quay lại đập chết hắn!

“Hừ, không yêu thì thôi, giận cái gì mà giận.” Gerald bực bội nói, rồi chuyển đối tượng: “Thế Phỉ Nhi có hứng thú không?”

Lâm Phỉ Nhi: …

Trong lòng gào thét: ĐM sao bà đây lại dính chưởng?

Lôi Tranh kinh hãi. Thôi xong, hình như cậu vừa nghe được chuyện gì ghê gớm lắm. Gerald đang tỏ tình với Lâm Phỉ Nhi sao? Nhưng tỏ tình với một cô gái khác trước mặt người yêu liệu có không đứng đắn quá không?

Khoan đã, hình như có gì không đúng?

Bất chợt, Lôi Tranh nhận ra giọng điệu của Hạng Phi vừa rồi không có vẻ gì là đang yêu Gerald cả. Chẳng lẽ … hai người họ xảy ra chuyện gì rồi?

“ĐM! Các cậu đang làm cái quái gì thế hả, Lôi Tranh nổ súng mau! Bọn chúng lao tới rồi!” Samantha bực tức gào lên.

“A? Ngại quá!” Lôi Tranh đỏ mặt, vội vàng tiếp tục tấn công.

“Samanthaaaaaaaaaaaa!” Gerald dài giọng đầy quyến rũ.

“Muốn chết thì cứ nói tiếp đi!” Giọng Samantha lạnh băng.

“Thôi vậy …” Gerald gãi mũi, nhún vai. Dù sao Samantha cũng không hợp khẩu vị của cậu.

“Tiểu Tranh Tranh thân mến ”

“Lôi Tranh, bắn kiểu gì đấy hả!” Samantha gào lên.

“Xin lỗi!” Lôi Tranh xấu hổ nói.

Gerald buồn bực. Được rồi, cậu biết không có ai thương cậu mà … hu hu hu hu …

“Cậu lại làm sao nữa hả?” Hạng Phi tiếp nhận vũ khí từ tay Lôi Tranh, tiến hành áp chế quân địch.

“Hức hức hức … Chung Thịnh với Ariel ân ái quá, tớ GATO!” Gerald khóc lóc kể lể.

Mọi người: …

Hạng Phi nổi gân xanh đầy trán: “Ariel! Cậu một vừa hai phải thôi. Bọn này biết cậu với Chung Thịnh nhà cậu ân ái rồi, nhưng làm ơn thông cảm cho cái đám độc thân này một chút được không hả?”

Ariel nằm cũng trúng đạn.

Chung Thịnh cũng thấy oan: “Bọn tớ có làm gì đâu. Chỉ uống trà thôi mà. Chẳng lẽ uống trà cũng là ân ái?”

Hạng Phi và mọi người: … Mẹ nó, bọn này ở bên ngoài đánh đến anh chết tôi sống, các người ở trong đó lại thảnh thơi uống trà. Đây mà không phải ân ái thì cái gì mới là ân ái hả!!!

Ariel lạnh lùng lên tiếng: “Gerald, chờ trận đấu kết thúc, nửa giờ sau tôi chờ cậu ở phòng huấn luyện.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio