Editor: Nguyệt
Bật cười khe khẽ, Edward quay trở lại phòng mình. Sao cứ nghĩ đến mẹ sẽ tức giận là hắn lại thấy vui thế này?
Giờ phút này, Edward hoàn toàn bỏ quên phiên bản chibi của tên ngốc nào đó nằm trong một góc lòng mình cứ không ngừng lải nhải cắt ngang quá trình hoá đen của hắn.
“Woa!!!!!!!!” Lâm Phỉ Nhi trầm trồ nhìn căn biệt thự huy hoàng màu vàng ngọc trước mắt.
ĐM giàu kinh! Cái này không phải biệt thự nữa, mà là trang viên loại nhỏ!!!
Bước qua cổng lớn, thấy tường bao quanh trải dài hơn mười dặm, nhìn mãi không thấy cuối. Ở vị trí trung tâm là căn biệt thự với lối kiến trúc hùng vĩ được trang trí vô cùng xa hoa.
Đằng sau biệt thự là cánh rừng đậm một màu xanh mướt mắt, trong đó là hệ thống ao hồ suối thác dày đặc như sao trên trời, và những hồ nước nóng với số lượng không nhỏ.
Lâm Phỉ Nhi dán mặt lên cửa xe huyền phù, nhìn phong cảnh đẹp mê người bên dưới mà chảy cả nước miếng.
Những người khác cũng sững sờ trước sự xa hoa của trang viên Clifford. Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh chắc chỉ có Edward xuất thân cùng tầng lớp xã hội với Ariel.
“Nói thật …” Gerald nói với vẻ rối rắm, “Có thật là bố Ariel không tham nhũng không? Sao tớ lại không biết lương của quân nhân cao thế này?”
Mọi người: …
Felid giận tím mặt, giương nanh múa vuốt nhảy bổ vào Gerald, hét: “Dám sỉ nhục thần tượng của tôi! Chết chắc rồi!”
Gerald mặt khinh khỉnh, dễ dàng chém một phát vào sau gáy Felid, làm cậu ta ngất đi.
Đùa à, tốt xấu gì cậu cũng là tinh anh trường Đệ Nhất. Nếu để người khác biết một kỹ sư cơ giáp cũng có thể đánh cậu bị thương, chắc trưởng quan Tần sẽ xách cậu đi “tâm sự”.
Ariel liếc nhìn Gerald, lười giải thích với tên ngốc này. May là mọi người đều biết Gerald nói đùa. Dù sao sản nghiệp dưới danh nghĩa gia tộc Clifford cũng vô cùng nổi tiếng. Ví dụ như hệ cơ giáp bọ cánh cứng mới đưa vào tiêu thụ dạo gần đây, vừa ra mắt thị trường đã được rất nhiều người yêu thích bởi khả năng phòng thủ siêu mạnh của nó.
Đáp xuống gara trong trang viên, nhóm Ariel lại đổi sang phương tiện chuyên dụng để đi lại trong trang viên – ngựa.
Nhìn người hầu dắt ngựa vào gara mà nhóm Samantha cứ trố mắt ra.
Hệ thống giao thông trên không đã được đưa vào hoạt động từ rất nhiều năm nay. Bây giờ ngoài một số câu lạc bộ chuyên về cưỡi ngựa, hầu như chẳng ai dùng loại phương tiện cổ này cả.
“Mình bị ảo giác sao?” Lâm Phỉ Nhi ngây ra lắc lắc tay Samantha.
Samantha cũng trợn tròn mắt, chần chừ một lúc mới nói: “Hình như không phải đâu, tớ thấy Ariel nhảy lên cưỡi rồi kìa.”
Lôi Tranh vừa nhìn thấy ngựa mắt đã sáng rực, hào hứng chạy đến chọn một con tuấn mã màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng vỗ đầu ngựa. Con ngựa nọ thân mật liếm tay cậu, phát ra tiếng phì phì.
“Không biết cưỡi ngựa có thể dùng xe điện.” Ariel ngồi trên lưng ngựa, chỉ mấy chiếc xe chạy bằng điện loại nhỏ đằng sau bầy ngựa, một chiếc chở được hai người, tự do điều khiển, về cơ bản chỉ cần có tay là dùng được.
Lâm Phỉ Nhi lưu luyến nhìn những con tuấn mã cao cấp, lại nhìn váy juyp mình đang mặc, ấm ức đi đến chỗ xe điện.
Samantha tính toán khả năng mình học được cách cưỡi ngựa trong vòng năm phút, cuối cùng ủ rũ trèo lên xe điện.
Động tác lên ngựa của Lôi Tranh vô cùng thành thạo, làm Ariel cũng phải ngạc nhiên. Chợt nhớ ra Lôi Tranh đến từ tinh cầu nông nghiệp, nên không thắc mắc nữa.
Cưỡi ngựa là nội dung bắt buộc đối với những người thuộc các gia tộc ở tầng lớp thượng lưu, cho nên nếu thích ngựa từ trước thì học cưỡi là việc vô cùng dễ dàng.
Chung Thịnh buồn rầu nhìn con tuấn mã màu vàng. Con ngựa này có vẻ rất thân thiết với anh, nhưng cả đời trước lẫn đời này, anh đều chưa từng tiếp xúc với ngựa.
“Lên đây.” Ariel nắm dây cương, thúc ngựa đi đến chỗ Chung Thịnh, duỗi tay ra gọi anh.
Chung Thịnh đỏ mặt. Hai người cưỡi chung một con ngựa liệu có ổn không?
Chung Thịnh quay sang nhìn mọi người, lập tức trầm mặc.
Ở bên kia, Lôi Tranh đã kéo Hạng Phi lên lưng ngựa, Gerald cũng mặt dày mày dạn đòi cưỡi chung ngựa với Edward.
Được rồi, Chung Thịnh không cần ngượng ngùng gì hết, vì người khác còn bạo dạn hơn anh.
Kéo Chung Thịnh lên ngựa, Ariel hô khẽ một tiếng, con tuấn mã lập tức tung vó chạy lướt như gió. Edward với Lôi Tranh chạy sát ngay sau, còn Lâm Phỉ Nhi, Samantha và Felid bị đánh ngất chưa tỉnh ngậm ngùi dùng xe điện đi theo bọn họ.
Khoảng cách từ gara đến biệt thự không dài, phóng ngựa chạy chỉ cần khoảng mười phút là đến.
Trước cửa biệt thự, quản gia mặc bộ đồ màu đen cung kính đứng đợi chủ nhân trở về.
“Mừng thiếu gia Ariel đã về.” Quản gia đã đến tuổi trung niên khom người chào Ariel vừa mới xuống ngựa, người hầu xếp hàng phía sau cũng đồng thanh: “Mừng thiếu gia đã về.”
“Chào Vidic, đã lâu không gặp.” Ariel chào quản gia.
Quản gia mỉm cười, lúc thấy Chung Thịnh đi song song với Ariel thì hơi thoáng ngạc nhiên.
“Chào mừng các vị đến với trang viên Clifford.” Quản gia Vidic lịch sự nói với những người khác.
Nhóm Lâm Phỉ Nhi lễ phép đáp lời. Vidic cười hoà ái. Bạn học của thiếu gia quả nhiên đều là những đứa trẻ ngoan hiền.
Đoàn người tiến vào biệt thự dưới sự dẫn dắt của Vidic. Biệt thự có diện tích cực lớn, số phòng nhiều vô kể. Vốn dĩ theo sự sắp xếp của Vidic từ trước, mỗi người sẽ ở một phòng. Nhưng do Ariel yêu cầu, nên Chung Thịnh không thể không ở cùng phòng với hắn.
“Tôi muốn ở phòng này!” Lúc chia phòng, Gerald rất vô sỉ chen vào phòng Edward. Đối với ánh nhìn ngờ vực hay vẻ mặt ngộ ra của mọi người, cậu chỉ cười toét miệng để lộ hàm răng trắng bóc.
Lúc tên mặt dày này xách hành lý chen vào phòng, nụ cười của Edward hơi cứng lại, rồi nhanh chóng khôi phục như thường.
Mọi người thấy anh không phản đối, nên không có ý kiến gì.
Có Gerald làm tiền lệ, Hạng Phi cũng dắt Lôi Tranh ở chung một phòng như thể đương nhiên. Để lại Lâm Phỉ Nhi, Samantha và Felid quay sang nhìn nhau, rồi lại xấu hổ nhìn sang quản gia Vidic vẫn cười hoà ái.
Phòng ngủ Vidic sắp xếp cho khách cách phòng ngủ của Ariel không xa, hắn mang hành lý về phòng rồi đi ra.
“Cho họ ba phòng riêng đi.”
Ariel chẳng bận tâm đến chuyện Gerald với Hạng Phi muốn làm gì. Các phòng ở biệt thự gia tộc Clifford có khả năng cách âm cực tốt, chỉ cần không dùng pháo laser trong phòng, thì cơ bản là người ngoài không nghe được tiếng động gì.
Khoảng năm giờ chiều, tướng quân Clifford trở lại, gặp mặt bạn học của con trai mình trong phòng khách.
Được gặp anh hùng của Liên Bang, tướng quân Clifford vĩ đại, những người ở đây đều vô cùng phấn khích, ngay cả Edward cũng khó giấu nổi sự kích động. Felid thì khỏi phải nói, vừa thấy tướng quân Clifford đã hưng phấn đến độ ngất ngay tại chỗ, làm tướng quân Clifford vẻ mặt lạnh lùng cũng phải lộ ra chút ngạc nhiên.
Công việc của một tướng quân vô cùng bận rộn, cho nên nhóm Chung Thịnh không làm phiền ông quá lâu, đơn giản trò chuyện đôi câu về cuộc sống ở trường rồi kết thúc buổi gặp.
Ngay từ đầu, Chung Thịnh đã căng thẳng đến độ không dám thở mạnh. Đây không phải lần đầu anh gặp tướng quân Clifford, nhưng lại là lần đầu gặp ông với tư cách người yêu và là bạn đời tương lai của Ariel.
May là tướng quân Clifford đối xử với anh cũng như những người khác, vẻ mặt tuy lãnh đạm nhưng anh biết đó là do tính cách.
Sau khi tướng quân Clifford rời khỏi phòng khách, cánh cửa khép lại, mọi người mới đồng thời thở phào một hơi, quay lại nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Thoạt nhìn có vẻ vừa rồi ai nấy đều trò chuyện rôm rả, nhưng đứng trước mặt một vị tướng lĩnh tài ba trong truyền thuyết như thế, tất cả đều cảm nhận được áp lực vô hình toát ra từ người ông.
Không phải tướng quân Clifford cố tình nhắm vào bọn họ, mà chỉ đơn giản là cái uy của người ở vị trí cao.
“Không biết sau này mình có cơ hội đạt đến vị trí đó không.” Lâm Phỉ Nhi nói với vẻ ước ao.
“Chỉ cần cố gắng, tất cả đều có cơ hội.” Ariel nói rất thoải mái. Hắn nhìn ra được bố rất hài lòng với Chung Thịnh. Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, bố không đặc biệt chú ý đến Chung Thịnh, nhưng lại khéo léo dẫn dắt đề tài theo hướng mình muốn, tưởng như đang trò chuyện về việc học hành huấn luyện ở trường và kinh nghiệm trong thi đấu, thật ra là đang thu nhặt tin tức từ những lời mọi người nói để có được một bức tranh hoàn chỉnh về Chung Thịnh. Trước khi đi, bố có để lại ánh nhìn tán thưởng, người khác không chú ý đến, chứ Ariel thì nhìn thấy rất rõ. Người mình lựa chọn được bố tán thành làm tâm trạng Ariel vô cùng tốt.
“Cục cưng ơi, cục cưng của mẹ về rồi đấy à? Con đang ở đâu, đến đây mẹ nhìn một cái nào!” Mọi người vừa ra khỏi phòng khách thì đột nhiên nghe thấy giọng nói mừng rỡ của một người phụ nữ từ xa truyền tới.
“Thưa phu nhân, thiếu gia và bạn học của cậu ấy vừa nói chuyện với ông chủ xong.” Giọng Vidic vang trong hành lang, càng lúc càng gần.