Editor: Nguyệt
“Khụ khụ, nhất thời kích động quá.” Phu nhân Clifford cười gượng, vén mái tóc vàng cuộn sóng ra sau tai, mỉm cười quyến rũ, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong sảnh đường.
Khi con trẻ, phu nhân Clifford là một mỹ nhân vô cùng nổi tiếng. Chuyện bà và một mỹ nhân nổi tiếng khác tranh giành tướng quân Clifford lúc bấy giờ chẳng có tiếng tăm gì lại càng là trò cười lan truyền khắp giới thượng lưu.
Thế nhưng, trò cười lan truyền chẳng được bao lâu, tướng quân Clifford nổi tiếng chỉ sau một trận đánh đã làm các quý cô quý bà phải ngậm miệng. Với quyền thế và địa vị của tướng quân Clifford bây giờ, còn ai dám cười nhạo phu nhân Clifford có mắt không tròng?
“Đến đây nào, Chung Thịnh.” Phu nhân Clifford một tay dắt Chung Thịnh, một tay kéo Ariel, dẫn họ đễn chính giữa phòng tiệc.
Lập tức, ánh đèn cùng mọi sự chú ý đều đổ dồn lên họ.
Ariel tỏ ra rất điềm tĩnh, dường như đã quá quen với những chuyện thế này. Chung Thịnh thì luôn giữ nụ cười mỉm lễ phép hoà ái, trên gương mặt không hề có sự căng thẳng.
Người được mời đến dự tiệc đều là những người có địa vị xã hội cao. Trước khi đến đây, họ đã có những hiểu biết nhất định về thân phận của Chung Thịnh. Với một người xuất thân là trẻ mồ côi ở một tinh cầu hẻo lánh, ban đầu họ rất coi thường, lòng thầm nghĩ Ariel đúng là mắt mù mới xem trọng người như thế. Quả thật Chung Thịnh có thành tích vô cùng xuất sắc ở trường Đệ Nhất, nhưng trong mắt những người đó, anh và Ariel kém nhau quá xa, anh không xứng với Ariel. Nhưng bây giờ, đứng trước đám đông, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, mà vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh như vậy, ánh mắt thản nhiên chẳng hề bối rối, một số người đã phải thay đổi cái nhìn về Chung Thịnh.
Đương nhiên là Chung Thịnh sẽ không căng thẳng trong những buổi tiệc thế này. Đời trước làm phó quan cho Ariel anh đã có nhiều kinh nghiệm rồi, đến những buổi tiệc lớn của toàn khối quân sự anh còn từng tham gia, thì tiệc tùng như hôm nay đã là gì.
“Ariel đẹp trai thật đấy.”
“Ừ, nghe nói thành tích ở Đệ Nhất cũng tốt lắm.”
“Chậc chậc, sao anh ấy lại thích con trai nhỉ.”
“Phải đấy, con trai người cứng còng, có gì đẹp đâu. Xem cái cậu tên Chung Thịnh kia kìa, còn cao hơn Ariel nữa.”
Trong những bữa tiệc, một thành phần không bao giờ thiếu đó chính là các vị tiểu thư thích hóng chuyện. Các cô nàng mặc lễ phục đẹp rạng rỡ, mặt phấn môi cười, túm năm tụm ba với nhau thảo luận về nhân vật chính ngày hôm nay.
“Phù, hôm nay tớ mới biết cổ áo lễ phục của chúng ta may chật như vậy.” Samantha hơi khó chịu, nới lỏng cổ áo. Bình thường không có cơ hội mặc lễ phục, mặc rồi mới thấy không thoải mái.
“Khụ khụ, cậu chú ý một chút đi.” Lâm Phỉ Nhi lặng lẽ huých Samantha lúc này đã cởi bớt cúc áo. Samantha mặc lễ phục vào, nếu không nhờ “cơ ngực nở nang” chứng minh cô là con gái, thì chắc mọi người sẽ nhầm thành con trai.
“Sợ cái gì.” Samantha chẳng thèm để ý. Dù sao cô cũng không có ý định kiếm một anh chồng trong đám người này, vậy thì để ý nhiều làm chi, không thất lễ là được rồi.
Lâm Phỉ Nhi day trán bất đắc dĩ. Samantha đúng là quá thực tế.
“Thưa quý cô xinh đẹp, không biết tôi có thể mời quý cô nhảy cùng một điệu không?”
Lâm Phỉ Nhi nghe thấy xoay người lại. Đứng trước mặt cô là một thanh niên diện mạo bình thường nhưng có khí chất rất ôn hoà.
“Rất vui lòng.” Lâm Phỉ Nhi mỉm cười, ngượng ngùng đưa tay ra. Chàng trai ưu nhã kia cầm tay Lâm Phỉ Nhi dẫn cô đến giữa phòng, bắt đầu khiêu vũ.
“Đệt … Hôm nay Phỉ Nhi nguỵ trang thành công thật. Có kẻ bị lừa kìa!” Từ lúc vào đại sảnh, Gerald đã cầm một ly rượu, tìm chỗ vắng người rồi vẻ mặt đáng khinh bình thẩm các thanh niên trai gái trong sảnh đường.
“Cậu có thù oán gì với Phỉ Nhi à? Sao lại nói người ta như thế, dù gì cũng là con gái.” Edward mỉm cười giơ ly rượu lên với một tiểu thư xinh đẹp đứng cách đó không xa, làm tiểu thư đó đỏ mặt e thẹn.
“Hừ, ngoài dáng người ra thì Phỉ Nhi có điểm nào giống con gái chứ? Còn bạo dạn dũng mãnh hơn cả em nữa.” Gerald trừng mắt lườm cô gái đó. Cô tiểu thư nọ lập tức hoảng sợ vội vàng nhìn sang chỗ khác.
“Cậu … biết điều một chút đi.” Edward ngoài mặt vẫn cười ôn hoà, giọng lại trầm xuống, từng chữ như rít qua kẽ răng.
“Biết điều cái gì cơ?” Gerald tỏ ra ngây thơ ngẩng đầu lên nhìn Edward, như thể không biết mình làm sai chuyện gì.
“Cậu!” Edward nổi gân xanh. Nhưng mỗi lần gặp Gerald, hắn đều có cảm giác chột dạ rất khó hiểu. Thế nên cuối cùng vẫn chỉ nhìn cảnh cáo một cái rồi thôi.
“Hừ! Bội tình bạc nghĩa.” Gerald bĩu môi, quay đầu đi.
Nụ cười của Edward cứng lại. Hắn tức giận quay sang lườm Gerald, mãi chẳng nói được gì.
“Sao? Chột dạ à?” Gerald nhoẻn miệng cười, cố tình ghé tai Edward thì thầm.
Luồng hơi ấm áp phả vào tai, vành tai trắng nõn lập tức chuyển màu hồng nhạt.
“Hình như anh hơi phấn khích thì phải. Chẳng lẽ … đang nhớ lại cái gì đó?” Gerald nhìn bàn tay cầm ly rượu hơi run lên của Edward, không ngừng phả hơi thở vào tai hắn.
“Cảm giác lần trước thế nào? Có phải đã nghiện rồi không?”
Rút cuộc, Edward không cười được nữa, ánh mắt trở nên sắc bén, để ly rượu xuống bàn, nắm chặt cổ tay Gerald, kéo cậu lên tầng hai.
Gerald cảm thấy cổ tay mình như bị kẹp chặt trong gọng kìm, không giãy ra được. Nhưng cậu cũng không muốn giãy ra, ngược lại còn hớn hở để Edward kéo đi.
Cả một bữa tiệc lớn, thiếu mất hai người cũng chẳng ai để ý, ngoại trừ thành viên tiểu đội Giảo Lang.
Hạng Phi nhìn Edward mặt sa sầm kéo Gerald đi, đảo mắt vài vòng, rồi quay sang nhìn Lôi Tranh chẳng thể hoà vào không khí buổi tiệc đứng bên cạnh, cười nham hiểm.
“Chúng ta lên tầng đi.”
“Vậy có ổn không?” Lôi Tranh ngơ ngác nhìn cậu.
“Không sao đâu. Nhiều người thế này, ai để ý chứ.” Hạng Phi mang ý đồ xấu hết lời khuyên nhủ.
Lôi Tranh phân vân, đúng là cậu không quen với những buổi tiệc thế này, nhưng cứ đi như vậy có vẻ không tốt.
“Yên tâm đi! Không sao đâu mà, cậu xem, Edward với Gerald cũng đi rồi.”
“Ồ? Đúng nha!” Lôi Tranh nhìn quanh quất mà chẳng thấy bóng hai người kia đâu, nhất thời mừng rỡ, lại nghe Hạng Phi khuyên thêm vài câu, liền ngoan ngoãn về phòng cùng cậu.
“Cái bọn chết tiệt này! Chuồn nhanh gớm.” Samantha mới chỉ ngẩn người một lúc mà trong đại sảnh đã chẳng còn mấy người mặc lễ phục trắng, hiển nhiên đám người kia đều chạy mất rồi.
Cô vốn không thích tiệc tùng, lại vì cơ thể cường tráng nên chẳng có ai mời khiêu vũ, nhìn quanh một hồi, thấy Felid cách đó không xa đang ngồi thưởng thức món ngon, nghĩ một lúc rồi cũng qua chỗ cậu làm một bữa.
“Phù, mệt thật.” Chung Thịnh trốn ra ban công, nới lỏng cổ áo.
Vừa rồi phu nhân Clifford dẫn anh đi làm quen với rất nhiều khách mời trong buổi tiệc. Tuy anh không cần phải tiếp đãi gì, nhưng có rất nhiều vị khách dẫn theo con gái lớn, với những người “bạn cùng lứa” như thế, Ariel tất nhiên phải gánh trách nhiệm tiếp chuyện họ mà với ai Ariel cũng làm mặt lạnh, chuyện trò chẳng được mấy câu đã tẻ nhạt, nên anh lại phải thay vai, may là đời trước có nhiều kinh nghiệm xử lý tình huống tương tự, nên mới không làm các vị thiếu gia, tiểu thư đó xấu hổ.
Nhưng, đời trước, đối tượng tiếp chuyện đều là các cây cao bóng cả trong ngành quân đội, nay phải giao tiếp với nhóm thiếu nam thiếu nữ quý tộc, thật là làm khó Chung Thịnh. Riêng chuyện tìm đề tài đã khiến anh phải vắt óc suy nghĩ rồi, cuối cùng đành thảo luận về giải cơ giáp vừa diễn ra mới đây.
Đau đầu nhất là dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng những người đó nói tới nói lui đều có ý ám chỉ anh trèo cao Ariel, hoặc là anh không xứng với Ariel, làm anh khó tránh khỏi khó chịu trong lòng.
“Cầm lấy.” Ariel đưa cho anh một ly đồ uống lạnh, “Không thích thì không cần phải nói chuyện với họ.”
Chung Thịnh uống một ngụm lớn, nỗi bức bối trong lòng cũng dịu đi nhiều. Anh cười bất đắc dĩ, chuyện này chung quy phải có người phụ trách, nếu ngài Ariel không thích, thì anh phải lo thôi.
Khác chăng chỉ là, trước kia phải đối mặt với những tướng lĩnh, chính khách có khả năng đến gây chuyện, còn bây giờ là xử lý các thiếu nam thiếu nữ có cảm tình với Ariel.
“Không sao, em ứng phó được.” Chung Thịnh cười với Ariel.
Ariel nhìn anh, màu mắt trở nên đậm hơn, vươn tay xoa lên má anh: “Vất vả cho em rồi.”
Chung Thịnh ngẩn ra, rồi lập tức cười đáp lại. Đời trước anh là phó quan, đây là bổn phận anh phải làm. Còn nay anh là người yêu của Ariel, những chuyện thế này lại càng tự nguyện ôm vào người.
Chỗ họ đang đứng khá vắng, lại có rèm che, cho nên không ai phát hiện ra họ. Vốn dĩ Chung Thịnh trốn ra đây để được yên tĩnh một lát, không ngờ lại có người cũng muốn đến chỗ này.