Editor: Nguyệt
Hai bên vẫn cứ duy trì trạng thái bình tĩnh bề ngoài, trong đầu thì suy tính cái gì không biết.
“Mày muốn gì?” Ariel lạnh lùng hỏi. Hắn không muốn thỏa hiệp với lũ cướp, nhưng với tình hình chiến đấu hiện tại thì đành phải làm vậy.
“Rất đơn giản, tao muốn mang thứ đó đi.” Huyết Dạ híp mắt lại.
“Không thể!” Ariel trực tiếp từ chối. Hắn không biết Huyết Dạ muốn mang thứ gì đi, đồng ý cho gã rời khỏi đây đã là giới hạn của hắn rồi, nếu để gã đạt được mục đích nữa thì chẳng thà tự sát cho xong.
“…” Ánh mắt Huyết Dạ ngày càng trở nên nguy hiểm, mơ hồ ánh đỏ. Nhưng hắn cũng biết hiện tại mình không chiếm ưu thế, muốn mang hàng đi chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Vả lại, hắn nói thế cũng là muốn thử xem đối phương có biết mục tiêu của hắn là gì không.
“Mày có thể đi, chỉ một mình mày.” Ariel lạnh giọng nói. Đây là kết quả mà hắn miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Huyết Dạ gãi cằm, bàn tay xoay chuyển quả bom ngày càng nhanh.
Chừng ba mươi giây sau, hắn nói: “Được.”
“Tao chỉ có thể cho mày một khoang thuyền cứu hộ.” Ariel đen mặt nói.
“Không được, tao muốn người của tao qua đây đón.” Huyết Dạ quả quyết từ chối.
“Mày nghĩ tao sẽ cho phép người của mày lên thuyền lần nữa?” Ariel cười khẩy. Đùa chắc, nếu để một tên đã qua cải tạo gien lên thuyền, thì hậu quả khôn lường.
Đồng tử mắt co lại, Huyết Dạ siết chặt Death’s Eye trong tay. Tên này đúng là không dễ lừa. Xem ra kế hoạch thật sự là …
“Được.” Huyết Dạ cũng là người quyết đoán, biết rõ không lật ngược được tình thế liền không do dự nữa, đi theo Ariel tới kho hàng chứa thuyền cứu hộ. Điều chỉnh thiết bị phóng xong, hắn ngồi trong khoang thuyền, lạnh lùng nhìn hai chiếc cơ giáp màu lục sẫm bên kia.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không nhìn thấy diện mạo của người ngồi trong đó. Nhưng ở một mức độ nào đó, hắn đã coi đối phương là kình địch.
Thuyền cứu hộ màu trắng thuận lợi phóng ra ngoài. Ngay khoảnh khắc đó, bên ngoài phi thuyền bùng lên tiếng nổ lớn.
Giữa trời đêm tối như mực bung ra chùm sáng đỏ. Đó là một chiếc tàu bảo vệ đã bị bỏ không thành công làm nổ một chiếc chiến hạm hỏng động cơ của bọn cướp.
“Phỉ Nhi! Khởi động hết công suất, tăng tốc rút lui!” Nhìn khoang thuyền cứu hộ màu trắng biến mất trong vũ trụ đen ngòm, Ariel siết chặt nắm đấm.
“Sau này còn cơ hội.” Cánh tay trầm nặng của cơ giáp nhẹ nhàng vỗ lên vai một chiếc cơ giáp khác. Tiếng an ủi của Chung Thịnh vang lên bên tai.
Phi thuyền rung nhẹ, lập tức lùi mạnh về sau, tiếp đó động cơ hoạt động hết công suất, phi thuyền khổng lồ phi thẳng theo hướng ngược lại với chiến hạm của bọn cướp.
Huyết Dạ ngồi trong khoang cứu hộ, nhìn đóa hoa đỏ lửa bùng lên giữa trời đêm, ánh lửa bập bùng hắt lên chiếc mặt nạ chớp sáng chớp tối.
Hắn mở thiết bị liên lạc, lạnh lùng ra lệnh: “Lưu An, tấn công phi thuyền.”
“Lão đại … chúng ta … khụ khụ … Chết tiệt, mấy cái tàu bảo vệ đó đều điên rồi. Bọn chúng nhắm thẳng vào chúng ta, bật chế độ tấn công tự sát.” Máy liên lạc truyền đến giọng nói của nhiều người trong khung cảnh hỗn loạn. Người nọ vừa hạ lệnh vừa đứt quãng trả lời Huyết Dạ.
Huyết Dạ cau mày, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay. Còn chưa kịp nói gì, giọng Lưu An đã lại truyền đến: “Lão đại, chúng chạy rồi.”
“Chạy?”
“Vâng! Phi thuyền khởi động, hoạt động hết công suất.”
Huyết Dạ hơi cúi đầu, mãi lâu sau, đột nhiên phá lên một tràng cười điên cuồng.
“Lão đại …?” Lưu An hoảng sợ. Gã chưa từng nghe lão đại cười như thế bao giờ.
“Đúng là đám nhóc thú vị.” Huyết Dạ nhìn trời đêm lại tối sầm bên ngoài, lẩm bẩm, “Bảo người ở điểm mai phục số ra tay đi.”
“… Điểm mai phục số ?” Lưu An không hiểu lắm, hỏi lại. Sao gã không biết còn có điểm mai phục số ?
“Liên lạc với Peter, nó tự biết làm thế nào.”
“Vâng.”
“Phù, cuối cùng cũng trốn được rồi.” Cảm nhận được chấn động của phi thuyền, Gerald lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi. Lần hành động này đúng là kích thích, nhưng mà đau tim quá.
Edward nhìn cậu, rồi chuyển mắt sang nhìn Lâm Phỉ Nhi ngồi im trên ghế hạm trưởng.
Lâm Phỉ Nhi đang đội một chiếc mũ giáp trông có vẻ rất nặng, hai mắt nhắm nghiền, vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Các thiết bị đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, hoạt động đâu ra đấy. Ai nhìn vào cũng không thể tin nổi cả một chiếc phi thuyền khổng lồ như thế lại do một cô gái mới mười tám tuổi điều khiển.
“Edward, bên anh thế nào?” Bộ đàm truyền tới giọng Chung Thịnh.
Edward đáp: “Tất cả đều bình thường.”
Chung Thịnh ngắt liên lạc, lại gọi cho Hạng Phi. Biết chắc mọi chuyện vẫn ổn rồi, Ariel mới ra mệnh lệnh mới.
Edward và Gerald tiếp tục bảo vệ Phỉ Nhi. Những người còn lại bắt đầu càn quét người của đám cướp trà trộn trên thuyền.
Có cơ giáp bảo vệ, hành khách và các thuyền viên còn sống bắt đầu phản kháng. Lũ cướp cầm súng laser trên tay lúc nhìn thấy cơ giáp cũng trợn tròn mắt.
Chúng hầu như đều không biết quyền khống chế phi thuyền đã thuộc về người khác, càng không biết rằng mình bị bỏ lại.
Huyết Dạ chẳng có bất cứ tình cảm gì với mấy thành viên hạng chót có thể mời chào bất cứ lúc nào như chúng, chết rồi thì tuyển người mới là được. Với hắn, chúng được xếp vào hạng vật phẩm tiêu hao.
Với sự phối hợp của các thuyền viên, hoạt động càn quét tàn dư hiệu quả hơn thấy rõ. Ariel không định để ý tới những kẻ lẩn trốn trong đám hành khách chưa bị lộ thân phận. Hiện giờ trông thì có vẻ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chừng nào chưa nhìn thấy thuyền cứu viện của Liên Bang, thì chừng đó chưa thể hoàn toàn yên tâm được.
Ariel và Chung Thịnh trở lại phòng hạm trưởng, nhảy ra khỏi cơ giáp, nhìn Lâm Phỉ Nhi mặt tái nhợt, nhẹ giọng hỏi: “Tình hình Phỉ Nhi thế nào?”
Không đợi Edward trả lời, Lâm Phỉ Nhi đột nhiên mở mắt, cười gượng, nét mặt tiều tụy, nhưng đôi mắt sáng vô cùng: “Vẫn ổn, còn cố được.”
“Nếu không cố được thì đừng gắng.” Ariel trầm giọng nói. Dường như hắn đã ý thức được rằng mình quá nghiêm khắc. Lâm Phỉ Nhi mới chỉ là một cô gái mười tám tuổi, giá trị tinh thần lực đúng là rất cao, nhưng điều khiển cả một chiếc thuyền khổng lồ thế này vẫn là trọng trách nặng nề với cô.
Lâm Phỉ Nhi chớp chớp mắt: “Yên tâm, tớ biết lượng sức mình mà. Thực ra, khởi động phi thuyền là lúc mệt nhất, sau đó chỉ cần điều chỉnh phương hướng ổn định là được, không tốn sức lắm. Với lại, khi đã quen thuộc với hệ thống điều khiển, có nhiều thứ không cần thiết có thể tắt đi, hiện đã giản lược đi nhiều rồi, tớ có thể điều khiển tiếp ba tiếng nữa.”
Ariel gật đầu, đưa mắt nhìn Chung Thịnh.
Chung Thịnh lập tức hiểu ý, rút khăn tay ra, chu đáo lau mồ hôi cho Lâm Phỉ Nhi. Vừa lau xong định cất khăn đi, thì đột nhiên có bàn tay trắng nõn vươn ra, cầm lấy cái khăn đó, ném thẳng vào sọt rác.
Lâm Phỉ Nhi khóc thầm trong lòng: Cái ĐM bà đây có nhờ cậu lau mồ hôi cho đâu, lau xong ném khăn đi là ý gì hả? Khinh bỉ người ta hử?!!!
Chung Thịnh chỉ biết câm nín trước hành động rất trẻ con của Ariel.
Anh hiểu suy nghĩ của Ariel, đơn giản chỉ là vì tính thích độc chiếm thôi. Nhưng có cần phải thể hiện rõ ràng trước mặt Phỉ Nhi như thế không? Chẳng lẽ không thể ra ngoài rồi âm thầm ném nó đi sao?
Làm thế là tổn thương lòng tự trọng của cô ấy đó! Anh thực sự thấy rằng cách đối nhân xử thế của ngài Ariel cần phải điều chỉnh lại.
“Trưởng quan Ariel.”
“Có chuyện gì?” Ariel vẻ mặt điềm tĩnh nghe giọng Hạng Phi truyền ra từ bộ đàm.
“Khụ khụ, trưởng quan Lâm và trưởng quan Từ yêu cầu được nói chuyện với ngài.” Giọng Hạng Phi nghe có vẻ là lạ.
Chung Thịnh đứng bên cạnh bỗng rùng mình. Không hay rồi, mối nguy cướp vũ trụ đã qua, nhưng còn hai vị trưởng quan đang chờ đây.
Lúc trước anh lén dặn dò Hạng Phi, không nói cho Ariel biết, xét ở góc độ nào đó thì hành vi này được xếp vào dạng lừa gạt, giấu giếm cấp trên. Anh nhìn Ariel, chần chừ không nói.
“Được.” Dường như Ariel không để ý đến ngữ điệu của Hạng Phi và vẻ mặt của Chung Thịnh, chỉ đơn giản là đồng ý trao đổi với hai vị trưởng quan.
“Ariel.” Xuất hiện đầu tiên trên màn hình là khuôn mặt cười tủm tỉm của trưởng quan Từ.
“Vâng, thưa trưởng quan.”
“Làm tốt lắm.” Từ Bảo Quốc nháy mắt với hắn, giọng nói thể hiện rõ sự tán thưởng.
Chung Thịnh kinh ngạc. Từ lúc bắt đầu hành trình đến giờ, họ không trao đổi gì nhiều với trưởng quan Từ, chỉ biết là anh họ của trưởng quan Từ Vệ Quốc, còn tưởng tính cách cũng giống anh ta, không ngờ lại hiền hòa thế này.
“Cảm ơn trưởng quan khích lệ.” Ariel mặt không đổi sắc đáp lại.
Khen xong, Từ Bảo Quốc đột nhiên nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Ừ, nhưng các cậu hành động như thế là rất nông nổi, có biết không?”