Editor: Nguyệt
Có thể nói, nếu hai mệnh lệnh trên được đưa ra chậm vài giây thôi, thì bây giờ cả phi thuyền đã nổ tan tành. Cũng chính hai mệnh lệnh đơn giản mà hữu hiệu đó giúp họ thoát chết.
Một tên cướp mắt chột đứng bên Peter do dự hỏi: “Hạm trưởng, có đuổi theo không?”
“Đuổi theo!” Peter cắn răng, “Mệnh lệnh của lão đại là phá hủy chiếc phi thuyền đó.”
Mắt chột chần chừ một lúc lại nói: “Tốc độ của chúng ta nhanh hơn, hiện đã kéo dãn ra thành hơn một trăm đơn vị vũ trụ rồi, e là …”
“Đừng có lắm lời, tao bảo đuổi là đuổi!” Peter hung dữ trừng mắt lườm mắt chột.
Mắt chột vội ngậm miệng. Chiến hạm đổi hướng, chạy theo hướng nhóm Ariel bỏ chạy.
“Đau! Đau! Đau! Anh nhẹ tay thôi!!!!” Gerald mắt ngập nước nhìn Edward, trông rõ là tội nghiệp.
Vẻ mặt tươi cười ôn hòa thường ngày của Edward đã chẳng thấy đâu, cả người tản ra hơi thở rùng rợn vật sống chớ tới gần, phạm vi ba mét xung quanh không có sinh vật nào xuất hiện.
“Giờ mới biết đau?” Giọng Edward lạnh tanh, tay quấn băng vải lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Thì … không còn cách nào khác mà. Em gần chỗ Phỉ Nhi nhất, đâu thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì được. Cậu ấy là người điều khiển mà, chẳng may có vấn đề gì, thì chúng ta không chạy thoát được.” Gerald tủi thân nói. Làm sao cậu biết được là lại xui xẻo như thế chứ, chỉ thiếu một giây nữa thôi là cài được khóa, kết quả lúc thực hiện bước nhảy ngắn, cả người cậu bật ra khỏi ghế, đập mạnh vào bệ điều khiển, đầu bị thương nặng, chảy máu ròng ròng.
Edward không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Gerald.
Bị người yêu nhìn đến nỗi áp lực nặng nề, Gerald càng nói giọng càng nhỏ, sau cùng lại chẳng hiểu sao bắt đầu nghĩ, phải chăng hành động vừa rồi của mình có gì sai.
“Lúc về em rèn luyện tốc độ tay nghiêm chỉnh cho tôi!” Cuối cùng, Edward dùng một miếng băng dán cố định băng vải trên đầu cậu, nói với giọng lạnh lùng. Hắn biết Gerald làm thế là đúng, nhưng vẫn không thể quên đi cái cảm giác ngạt thở khi thấy đầu cậu chảy máu đầm đìa.
Nếu không thể ngăn cản, vậy thì bao dung đi. Nhưng hắn sẽ không cho phép nhóc ngố này giúp người lại hại mình lần nữa.
Chuyện vừa rồi xét ra thì hắn cũng có trách nhiệm. Nếu hắn sớm để ý tới Lâm Phỉ Nhi chưa cài khóa an toàn, thì Gerald đã không phải mạo hiểm vào giờ phút cuối như thế.
Mặt khác …
Edward nheo mắt lại, bấm khóa mà cũng phải mất hai giây, xem ra hắn nên tăng mạnh tập huấn đặc biệt cho Gerald. Nếu em ấy cài xong khóa trong một giây thì đâu đến nỗi bị thương thế này.
“Bọn chúng đuổi theo.”
Bởi vì Edward bận sơ cứu cho Gerald, nên Lôi Tranh tạm thời phụ trách theo dõi ra-đa.
Ariel nhìn hai điểm sáng chớp nháy trên màn hình ra-đa, thản nhiên nói: “Phỉ Nhi, tăng tốc tối đa, chú ý tránh đòn tấn công của bọn chúng.”
“Phóng hình ảnh đối phương lên đi. Ở cự ly này chắc chúng ta có thể nhìn ra loại hình chiến hạm của chúng rồi.” Ariel chuyển mắt sang nhìn Chung Thịnh, không nói bằng giọng nghi vấn.
Chung Thịnh cũng không làm hắn thất vọng: “Chiến hạm diều hâu XT-, vừa bị đào thải khỏi quân đội năm ngoái.”
“Năm ngoái à …” Mắt Ariel lạnh căm, “Những kẻ đó đúng là ngày càng to gan.”
Nhóm Lôi Tranh chẳng hiểu Ariel đang nói gì, chỉ có Chung Thịnh biết được hàm nghĩa ẩn trong đó.
Đời trước, khi đụng độ bọn cướp vũ trụ, Ariel từng phát hiện có một số chính khách và sĩ quan quân đội cấu kết với bọn chúng, trộm bán chiến hạm “về hưu” của quân đội cho chúng. Biết bao quân lính Liên Bang hy sinh tính mạng trong trận chiến với bọn cướp vũ trụ để bảo vệ quốc gia, vậy mà cái lũ khốn nạn đó lại bán qua tay vũ khí cho bọn cướp, rồi dùng đống tiền đó để hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc.
Đáng tiếc, đời trước đến tận khi chết, Ariel vẫn không tìm ra được lũ sâu mọt ẩn nấp trong quân đội đó. Chung Thịnh cũng từng nghi ngờ, phải chắc đó chính là những kẻ đặt bẫy Ariel, đẩy ngài vào chỗ chết.
“Phỉ Nhi, đóng bớt các bộ phận không cần thiết, dồn toàn bộ năng lượng vào hệ thống động cơ. Samantha, thông báo cho hành khách, vì thiếu năng lượng nên chúng ta sẽ tắt hết các thiết bị chiếu sáng, bảo họ ngồi yên tại chỗ chờ đợi, đừng hoảng sợ hay chạy lung tung. Lôi Tranh, tập trung chú ý vào chủ pháo của đối phương, khi năng lượng hội tụ đến hơn % tức là chúng chuẩn bị tấn công, lúc đó báo cho tôi biết. Edward, Gerald, hai người chia nhau điều khiển động cơ tuốc bin hai cánh trái phải, phối hợp với Phỉ Nhi né tránh công kích.”
Cuối cùng …
“Chung Thịnh, đóng hệ thống vũ khí. Vũ khí của chúng ta không có tác dụng gì với chúng cả. Dồn hết năng lượng để khởi động màng chắn, chủ yếu để ngăn lực cản không khí.”
“Tuân lệnh! Trưởng quan!”
Mọi người đồng thanh đáp, rồi chia nhau ai đi làm việc người nấy, tập trung tinh thần cao độ, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
“À … ờ … tôi có giúp được gì không?” Từ lúc nãy đã bị ngó lơ, ông chú phó thuyền trưởng gãi đầu xấu hổ. Kỳ lạ thật, hắn đã công tác trên phi thuyền này năm năm, vậy mà sao cậu thanh niên này lại quen thuộc với nó còn hơn cả hắn vậy?
Ariel nhìn hắn, nhíu mày. Được rồi, tạm thời chưa có gì cần vị phó thuyền trưởng này hỗ trợ.
Bị Ariel nhìn như thế mà bực, cái ánh mắt “ở đây không cần anh” này làm phó thuyền trưởng rất khó chịu.
Hắn giận tái mặt: “Các cậu cần năng lượng chứ gì, ngoài năng lượng cố định, trên phi thuyền còn một ít năng lượng dự trữ nữa.”
“Tôi biết, chỗ đó cứ giữ lại để dùng trong tình huống đặc thù, dùng luôn bây giờ không thích hợp.” Ariel ngắt lời hắn.
Phó thuyền trưởng khó chịu nhìn Ariel. Thằng nhóc chết tiệt!
“Khụ khụ, tôi muốn nhắc cậu là ngoài năng lượng dự trữ đó ra, năng lượng của cơ giáp và khoang thuyền cứu hộ cũng có thể chuyển được cho phi thuyền. Nếu kết nối tất cả, tôi nghĩ sẽ thêm được một nguồn năng lượng kha khá đó.”
Ariel sáng mắt lên, lập tức liên lạc với Hạng Phi: “Hạng Phi, lập tức đến phòng hạm trưởng, hộ tống ngài phó thuyền trưởng đến kho chứa khoang thuyền cứu hộ, làm theo chỉ dẫn của anh ta, chuyển toàn bộ năng lượng sang cho phi thuyền.”
“Tuân lệnh, trưởng quan!” Hạng Phi ngắt liên lạc, nói một tiếng với hai vị huấn luyện viên rồi vội vàng đi chấp hành nhiệm vụ.
Phó thuyền trưởng đắc ý nhìn Ariel. Nhóc con, đừng tưởng mình biết nhiều, những biện pháp thế này chỉ có người làm việc lâu năm như tôi mới biết thôi.
“Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Xin anh phối hợp với bạn học của tôi đến kho hàng để điều chuyển năng lượng. Nếu có gì cần thì cứ nói với tôi.” Ánh mắt Ariel nhìn phó thuyền trưởng đã hơi thay đổi, ít nhất thì không còn là ánh mắt nhìn kẻ vô dụng nữa.
Phó thuyền trưởng rộng lòng bỏ qua: “Không cần, chỉ cần tôi với vài thuyền viên khác đi làm là xong ngay thôi.”
Ariel tỏ ý tán thưởng với sự lão luyện của phó thuyền trưởng, rồi mới tiễn anh ta đi cùng Hạng Phi.
Thêm một nguồn năng lượng nữa, Ariel càng tự tin hơn. Ra-đa cho thấy hai bên chỉ còn cách nhau bảy mươi đơn vị vũ trụ. Dù lúc trước cách nhau hơn một trăm đơn vị vũ trụ, nhưng tốc độ của phi thuyền chở khách không thể sánh bằng chiến hạm, nên rút ngắn khoảng cách chỉ là vấn đề thời gian.
“Chủ pháo của đối phương có động tĩnh gì không?” Chung Thịnh hỏi.
Lôi Tranh đáp: “Vẫn chưa.”
Chung Thịnh gật đầu. Loại chiến hạm diều hâu này có hai loại chủ pháo, một loại có tầm bắn sáu mươi đơn vị vũ trụ, loại còn lại chỉ có tầm bắn năm mươi đơn vị vũ trụ. Loại trước bắn xa nhưng lực sát thương không bằng loại sau. Đến bây giờ mà bọn chúng vẫn chưa tụ năng lượng chứng tỏ chúng dùng loại số hai. Vậy có nghĩa là, chỉ khi thu hẹp khoảng cách còn khoảng sáu mươi đơn vị vũ trụ, chúng mới khởi động pháo.
“Phỉ Nhi, khi khoảng cách rút ngắn còn tầm năm mươi đơn vị vũ trụ, tiến hành động tác né tránh hình chữ S.”
“Thật hả?” Trên màn hình lớn hiện ra hai chữ cực to.
“Ừ.” Ariel bình tĩnh gật đầu.
Những người khác đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc.
Động tác né tránh hình chữ S là động tác của cơ giáp mà, chẳng lẽ cũng áp dụng được với phi thuyền sao? Ngược đời quá rồi đó.
“Được, để tớ thử xem sao. Nhưng không đảm bảo sẽ thành công đâu.” Màn hình lại hiện lên một dòng chữ, có vẻ Phỉ Nhi vẫn còn do dự.
“Không sao, cứ coi phi thuyền như cơ giáp mà điều khiển.” Ariel nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ok! Để tớ thử xem thế nào! ^^!” Lâm Phỉ Nhi phấn khích đi thử, còn chưa đến khoảng cách sáu mươi đơn vị vũ trụ mà phi thuyền đã bắt đầu lắc lư một cách khó nhọc.
“Hạm trưởng, bọn chúng đang … làm gì vậy?” Trên chiến hạm của bọn cướp, tên phụ trách giám sát ra-đa ngớ ra nhìn chiếc phi thuyền lừ đà lừ đừ lắc trái lắc phải như con ma men, thấy rất là khó hiểu.