Editor: Nguyệt
Không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, lúc này trông Từ Vệ Quốc như một thanh bảo kiếm được tuốt ra khỏi vỏ.
Chung Thịnh trầm mặc. Anh không biết phải giải thích với Từ Vệ Quốc thế nào. Chung quy đâu thể nói rằng anh chết đi sống lại, từng xem tư liệu về sự kiện lần này, tính toán thời gian vừa khéo là ngày nhị hoàng tử xui xẻo bị thương nặng, cho nên đoán được.
Nếu nói như thế, chưa biết Từ Vệ Quốc có tin không, chứ đến Chung Thịnh cũng chẳng tin nổi.
“Đoán.” Giọng thanh thanh của Ariel phá vỡ bầu không khí nặng nề.
“Đoán?” Từ Vệ Quốc trợn trừng mắt, vẻ mặt trông thật buồn cười.
“Không thể nào! Làm sao cậu đoán được chuyện này liên quan đến đế quốc Elan?” Từ Vệ Quốc cau mày.
Ariel liếc xéo gã, vẻ mặt bình thản: “PE – vừa hay nằm ở vùng biên giới của Liên Bang, nằm trong số các tinh cầu chưa khai thác, không có lý do thì anh đến đó nhận nhiệm vụ làm gì. Hơn nữa, chuyện này liên quan đến cả nhà họ Từ, nhà tôi và hiệu trưởng, thì hiển nhiên không phải chuyện nhỏ. Đoán bừa cũng biết, chuyện liên quan đến cả ba gia tộc, lại xảy ra ở đó, thì khả năng lớn nhất chỉ có vấn đề ở đế quốc Elan thôi.”
“Cũng đâu thể khẳng định như vậy …”
“Điều giúp tôi khẳng định chuyện này chính là thái độ của anh.” Ariel rũ mi, “Đoàn trao đổi của đế quốc Elan vừa rời đi tháng trước, nói họ hao tâm tổn trí như thế phái một đoàn trao đổi đến đây chỉ để giao lưu học hỏi đơn thuần thì ai tin. Chắc hẳn lần trao đổi này còn vì mục đích khác. Hơn nữa, anh đừng quên là là đội của anh bỏ quyền thi đấu giữa chừng ở giải cơ giáp, nguyên nhân là vì con chim khổng tước kia vắng mặt. Mặc dù tôi chẳng thân quen gì với con chim khổng tước đó, nhưng hắn ta là nhị hoàng tử của hoàng thất, trừ phi có lý do bất khả kháng, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không rút khỏi trận đấu.”
Từ Vệ Quốc giật giật khóe miệng, lòng đau xót: Còn bảo là không thân quen, không quen sao cậu biết rõ tính cách người ta thế?
Ariel ngẩng lên, thấy vẻ mặt khác thường của gã, lập tức ghét ra mặt: “Anh đừng có hiểu lầm, tôi không hề quen thân gì con chim khổng tước kia, cái loại đó cũng chỉ có anh mới nhìn lọt mắt.”
Từ Vệ Quốc lập tức dựng lông, đứng bật dậy, gào lên: “Nhìn lọt mắt cái gì hả! Ai nhìn lọt mắt chứ! Còn lâu tôi mới để ý con chim khổng tước đó!”
Nhưng Chung Thịnh nghe kiểu gì cũng thấy anh ta đang nghĩ một đằng nói một nẻo, đậm mùi chột dạ.
Ariel phất tay không thèm để ý: “Tôi chẳng quan tâm anh có vừa mắt con chim khổng tước đó không. Tôi chỉ đang phân tích cho anh làm sao tôi đoán được chuyện này liên quan đến đế quốc Elan.”
Từ Vệ Quốc bĩu môi, ngồi xuống lần nữa. Có lẽ vì lời Ariel nói vừa rồi khiến lòng gã loạn cả lên, nên không truy hỏi chuyện này nữa.
Qua một lúc mà Từ Vệ Quốc không nói năng gì, Ariel mất kiên nhẫn gõ lên bàn, thấy Từ Vệ Quốc ngơ ngác nhìn mình thì nhíu mày bất mãn: “Trưởng quan Từ, anh còn chưa nói cụ thể nhiệm vụ lần này là gì.”
“À, không phải cậu đoán được rồi sao?” Từ Vệ Quốc rầu rĩ.
Ariel chán nản: “Tôi chỉ đoán được chuyện này liên quan đến đế quốc Elan thôi, còn cụ thể thế nào sao tôi biết được.”
“Thế à, tôi còn tưởng cậu cái gì cũng biết.” Từ Vệ Quốc bĩu môi.
“Chỉ thượng đế mới cái gì cũng biết. Tôi không có chút hứng thú nào với tôn giáo hết.” Ariel thản nhiên nói, làm Từ Vệ Quốc nghẹn họng.
“Khụ khụ, trưởng quan Từ, tôi nghĩ anh vẫn nên nói chi tiết cho chúng tôi biết thì hơn.” Chung Thịnh mỉm cười, làm dịu bầu không khí giữa hai người họ.
“Ừ, là thế này …” Từ Vệ Quốc trở lại dáng vẻ biếng nhác thường ngày, ngả người trên sofa, giải thích cụ thể sự việc lần này.
Mà vốn dĩ gã không định giấu Ariel và Chung Thịnh. Đã để hai người họ tham gia nhiệm vụ lần này, thì Từ Vệ Quốc biết chắc sẽ không giấu nổi. Chẳng qua kế hoạch của gã là đến tinh cầu PE – đã rồi mới nói rõ sau. Trong mắt gã, họ xuất sắc thật đấy nhưng chưa hẳn đã nhạy bén với những vấn đề chính trị.
Chuyện này lại liên quan đến hoàng thất đế quốc Elan, Liên Bang không thể quang minh chính đại can thiệp vào. Nhiều người biết chuyện đại hoàng tử trúng độc, nhưng đế quốc Elan không công bố, họ cũng chỉ đành giả vờ không biết.
Nhị hoàng tử Zaccai đến Liên Bang mặt ngoài là tham gia đoàn trao đổi với trường Đệ Nhất, thực chất là tìm kiếm sự trợ giúp trên phương diện chính trị cho đại hoàng tử. Hắn đi chuyến này cũng không phải về tay không. Nhà họ Từ, gia tộc Clifford, cùng với nhà họ Phó đều tăng thêm sự ủng hộ với đại hoàng tử.
Do không biết ai là kẻ đứng sau hạ độc đại hoàng tử, nên cả nhà Clifford và nhà họ Từ đều không thể trực tiếp giúp đỡ. Rơi vào đường cùng, Phó Ngạn Triều nghĩ ra một ý kiến hay, đó là mượn cớ thi cuối kỳ, đưa ra một nhiệm vụ yêu cầu học sinh hoàn thành, qua đó âm thầm trợ giúp nhị hoàng tử.
Lúc chọn người chấp hành nhiệm vụ, Phó Ngạn Triều suy đi tính lại, cuối cùng quyết định chọn Từ Vệ Quốc và Ariel. Nhà họ Từ và gia tộc Clifford đã đứng trong hàng ngũ đồng minh của đại hoàng tử, hai người họ sẽ không phản bội gia tộc mình.
Vốn dĩ Phó Ngạn Triều có nghĩ đến chuyện cử tiểu đội Giảo Lang đi. Nhưng thành phần của tiểu đội này quá phức tạp, cho nên ông đành bỏ qua, chỉ chọn Ariel.
Còn Chung Thịnh thì …
Được rồi, Ariel mà đi thì Chung Thịnh đâu thể không theo.
Phó Ngạn Triều không mù, gia tộc Clifford đã thừa nhận thân phận vị hôn phu của Chung Thịnh rồi, có thể thấy họ đã điều tra cẩn thận bối cảnh của người này, ông không cần phải bận tâm.
Càng nghĩ càng có thể tin tưởng, năng lực cũng đủ cao, nhiệm vụ lần này chỉ là tiếp ứng điện hạ Zaccai, chắc không có vấn đề gì quá lớn đâu … nhỉ?
Nghĩ như thế, Phó Ngạn Triều liền nói với Từ Vệ Quốc. Trong mắt ông, Ariel tuy xuất sắc nhưng vẫn kém hơn Từ Vệ Quốc đã học năm thứ ba, cho nên người lãnh đạo lần này hiển nhiên phải là Từ Vệ Quốc.
Về việc này, ông đã đánh tiếng trước với tướng quân Clifford. Hành động bí mật lần này có hệ số nguy hiểm nhất định, đương nhiên ông phải báo cho bố của Ariel biết. Tướng quân Clifford không tỏ thái độ gì, chỉ nói hiện giờ Ariel là học viên trường quân đội, là một quân nhân, có bổn phận phục tùng mệnh lệnh cấp trên, sau này nếu có chuyện tương tự thì không cần hỏi ý ông nữa, con trai của ông không cần được đối xử đặc biệt.
Ngắt liên lạc với tướng quân Clifford, Phó Ngạn Triều day trán cười trừ. Người này đúng là, ngoài miệng thì nói thế, được rồi, ông tin là trong lòng John cũng nghĩ như thế, nhưng chỉ có mỗi một đứa con trai bảo bối, nếu thực sự gặp nguy hiểm, ông không dám nghĩ sẽ có hậu quả gì nữa.
Nhiều lần cảnh cáo Từ Vệ Quốc không được manh động, không thể liều lĩnh, không cho phép đến những nơi nguy hiểm, Phó Ngạn Triều nhìn cậu ta chỉ muốn giơ tay thề không làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm, mới thở phào một chút.
Không phải ông quá lo lắng, nhưng tính tình Từ Vệ Quốc như vậy, hở ra là rước lấy cả đống rắc rối về, thật sự không yên tâm được.
Bây giờ ông chỉ mong việc này có thể hoàn thành thuận lợi, đưa điện hạ Zaccai mạnh khỏe về đế quốc Elan thôi.
“Chúng ta đến PE – bằng cách nào?” Ariel nhướn mày hỏi. Đó là một tinh cầu chưa khai thác, không có tuyến đường nào dẫn tới đó cả.
“Hề hề, cậu yên tâm, hiệu trưởng Phó sắp xếp cả rồi.” Từ Vệ Quốc cười gian xảo, nhưng không nói gì thêm.
“Bao giờ xuất phát?” Chung Thịnh hỏi.
“Càng sớm càng tốt. Nếu được thì mai đi luôn.” Từ Vệ Quốc nghiêm mặt.
Chung Thịnh liếc nhìn Ariel rồi mới đáp: “Được.”
Từ Vệ Quốc vừa lòng gật đầu, đứng dậy rời đi.
Chào từ biệt các thành viên khác của tiểu đội Giảo Lang, Chung Thịnh và Ariel rời khỏi trường Đệ Nhất trong ánh mắt bịn rịn của Gerald và vẻ mặt bất ngờ của Edward.
Nhiệm vụ lần này là bí mật, không tiện tiết lộ cho các thành viên khác, cho nên cả Hạng Phi lẫn Lâm Phỉ Nhi đều tỏ vẻ bất mãn bực tức với hành động Chung Thịnh trọng sắc khinh bạn đi thi thực chiến riêng với Ariel.
Ngồi trên xe huyền phù loại nhỏ đến sân bay của tinh cầu thủ đô, bọn họ gặp Từ Vệ Quốc ở địa điểm đã hẹn trước. Không thể đến tinh cầu PE – bằng con đường bình thường, Từ Vệ Quốc lại cố tình giấu cách thức di chuyển đến chỗ hoang vu hẻo lánh đó.
Nói thật, có khi Từ Vệ Quốc còn chẳng hiểu rõ nhiệm vụ lần này nguy hiểm đến mức nào bằng Chung Thịnh và Ariel. Dẫu sao gã vẫn chỉ nghĩ chuyến này đi là để giúp nhị hoàng tử Zaccai tìm thuốc giải. Còn Chung Thịnh và Ariel có ký ức đời trước lại nhớ rõ, ngoài việc tìm thuốc giải, họ còn phải đối phó với sát thủ do cô công chúa Lệ Nhã kia phái tới.
Tác giả:
Ây dô, nhị hoàng tử lại xuất hiện rồi Trưởng quan Từ, anh có nhớ người ta không? o[]ゞ