Editor: Nguyệt
Mặt Từ Vệ Quốc có chút vặn vẹo, “Thế thì liên quan gì đến tôi?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì vừa rồi anh nói tư liệu ghi rằng chúng ta phải đến một tinh cầu xa xôi để thay phiên canh gác, anh nghĩ một cặp chồng chồng sẽ thích có một cái bóng đèn chen vào giữa sao?”
“Cho nên?”
“Cho nên tôi nghĩ tôi với Chung Thịnh phải tỏ ra không thân thiện với anh một chút, chí ít không thể là thái độ hòa hảo đươc.” Ariel nói thẳng thừng.
“Có cần thiết không?” Từ Vệ Quốc nhíu mày hỏi.
“Ai biết được trên thuyền có những loại người gì? Nếu đã không thể quá gần gũi với họ, thì tôi nên biểu hiện ghen tuông mạnh một chút, họ sẽ không tiếp cận.”
“Nói cũng đúng.” Từ Vệ Quốc gật đầu. Lần này bọn họ trà trộn vào trong nhóm binh lính có thể che giấu hành tung rất tốt, nhưng quá thân cận với họ cũng không ổn. Cho nên, cách Ariel đưa ra nghe thì hơi vớ vẩn, cơ mà vẫn tính là cách hay.
Lại nói, Ariel có vẻ ngoài xuất chúng như thế, khó tránh khỏi có người tơ tưởng, tỏ ra là một người hay ghen cũng tốt.
“Ừ, nói thế thì, tôi thấy Chung Thịnh phải thể hiện rõ hơn mới đúng. Dù sao mặt mũi cậu thế này …” Từ Vệ Quốc nhìn mặt Ariel, chưa nói hết câu thì nhiệt độ trong phòng đã tụt hẳn.
Chung Thịnh bất giác cứng người, lùi lại một bên. Trưởng quan Từ à, anh đúng là rất giỏi, chưa gì đã chọc trúng tử huyệt của ngài Ariel rồi. Khen ngợi diện mạo của ngài ấy cơ đấy, tôi thật lòng mong anh có thể sống sót trở lại trường Đệ Nhất.
“Hửm? Ai mở máy lạnh thế?” Từ Vệ Quốc hồn nhiên không biết gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Đâu có.” Ariel lạnh lùng nói. Chung Thịnh lại rụt thêm mấy bước. Ngay sau đó Ariel lia mắt đao sang, anh lập tức đứng im tại chỗ.
“Lạ thật, sao cứ có cảm giác phòng đột nhiên lạnh hẳn đi vậy nhỉ.” Từ Vệ Quốc nhún vai, “Tóm lại, cùng đi thuyền với chúng ta đều là binh lính bình thường, tốt có mà xấu cũng có, các cậu không phải trẻ con, chắc không cần tôi nhắc nhở chi tiết nữa.”
“Ừ.” Ariel gật bừa. Thực ra thì hắn đúng là không biết cái loại lính “xấu” mà Từ Vệ Quốc nói là như thế nào.
Đời trước, hắn tốt nghiệp trường Đệ Nhất rồi được đặc cách trao quân hàm thượng úy, lập tức rời khỏi nhóm quân lính bình thường. Huống chi, phía sau hắn còn có tên tuổi gia tộc Clifford sáng chói ra đó, mấy chuyện xấu xa cấp thấp về cơ bản là chẳng có cơ hội chứng kiến.
Ngược lại, người vào quân đội từ vị trí thấp nhất như Chung Thịnh nhìn thấy và nghe được nhiều thứ hơn Ariel.
Từ Vệ Quốc nhắc nhở rất đúng lúc. Chung Thịnh hiểu cực rõ mấy trò tiêu cực trong quần thể binh lính cấp thấp.
Anh cũng nên cẩn thận hơn, lúc ở trên thuyền tuyệt đối phải dính liền lấy Ariel không rời nửa bước. Ariel rất mạnh, nhưng có những lúc hai đấm khó địch lại bốn tay. Vả lại, anh không muốn Ariel nhìn thấy mấy chuyện xấu xa đó.
“Ồ, mấy người đến rồi hả.”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc quân trang bước vào.
Người này trông rất bình thường, nhưng đôi mắt tròn lại khiến anh ta hoạt bát hẳn lên. Anh ta cười chào mọi người trong phòng, tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Vu Phàm thuộc binh đoàn cơ giáp số .”
Từ Vệ Quốc đứng dậy, cười tủm tỉm giới thiệu: “Chào anh, chúng tôi là Từ Vệ Quốc, Chung Thịnh và Ariel Chung thuộc binh đoàn cảnh vệ số .”
Lúc nhìn sang Ariel, Vu Phàm hơi ngẩn ra. Nhưng nghe Từ Vệ Quốc giới thiệu xong, anh ta có vẻ ngạc nhiên.
“Các cậu là …” Anh ta gượng gạo nuốt xuống hai chữ “anh em”, một tóc vàng một tóc đen, đâu thể là anh em được. Hay là họ hàng thân thích?
“Chồng chồng.” Ariel bình tĩnh đáp.
“À à.” Vu Phàm gật đầu ra chiều đã hiểu. Nam nam kết hôn không phải chuyện gì đáng kinh ngạc tại liên Bang. Nhưng, cả hai người đều là quân nhân, phục vụ trong cùng một đơn vị thì rất hiếm gặp.
“Ha ha, trong một tháng tới chúng ta sẽ là bạn cùng phòng.” Vu Phàm cười, giọng nói ôn hòa, có thể tính tình rất cởi mở.
Từ Vệ Quốc cũng cười ha ha, rồi nhân quan hệ giường trên giường dưới mà trò chuyện với nhau vô cùng náo nhiệt.
Vu Phàm vừa chuyện phiếm vừa âm thầm quan sát ba người họ.
Cái người tên Ariel có vẻ lãnh đạm, mặt vô cảm.
Còn cậu Chung Thịnh kia trông hơi nghiêm túc, nhưng lúc nhìn sang Ariel thì sẽ trở nên hiền hòa.
Còn Từ Vệ Quốc …
Vu Phàm trộm dẩu môi, một kẻ nói dối lão luyện, chuyện trò hồi lâu mà chỉ biết được anh ta thuộc đơn vị nào, còn lại không moi được gì.
Vu Phàm quay đi lấy quân hàm đeo lên vai, cười nói với Từ Vệ Quốc: “Phi thuyền sắp khởi hành rồi. Tôi phải qua chỗ đồng đội xem thế nào. Cái đám kia chẳng để người ta yên tâm được.”
Từ Vệ Quốc nhìn quân hàm hạ sĩ sáng lóe, cười híp mắt: “Ừ, làm trưởng quan thật chẳng dễ dàng gì.” Nói rồi cũng lấy từ túi áo ra quân hàm của mình.
Vu Phàm giật giật khóe mắt, quân hàm thiếu úy sáng chói, kết hợp với bản mặt tươi cười lưu manh của Từ Vệ Quốc, thực làm người ta muốn đánh cho một phát.
“Ra là trưởng quan Từ, vừa rồi thật thất lễ.” Vu Phàm vội chào Từ Vệ Quốc theo kiểu quân đội.
“Không sao, không phải chuyện gì to tát cả.” Từ Vệ Quốc phất tay tỏ vẻ không để ý.
Vu Phàm liếc Ariel và Chung Thịnh, phát hiện hai người kia đã lấy quân hàm hạ sĩ đeo lên vai từ bao giờ.
Gắng gượng cong môi cười, Vu Phàm xoay người rời khỏi phòng, lòng thầm rít gào: Lừa đảo hả, một phòng bốn người, vốn tưởng mình là hạ sĩ có địa vị cao nhất, ai ngờ chẳng biết từ đâu lòi ra một thằng thiếu úy, tức muốn lật bàn!
Vu Phàm vừa đi, Ariel liền hỏi: “Sao phải khoe quân hàm?”
“Không có gì, chỉ là sau khi so quân hàm, tôi có vẻ đẹp trai hơn anh ta.” Từ Vệ Quốc lười biếng nói.
Chung Thịnh, Ariel: …
“Tư liệu …” Chung Thịnh nhíu mày, hơi lo lắng.
“Không sao.” Từ Vệ Quốc ngáp một cái, “Lát nữa tôi tìm người sửa lại là được.”
“Được rồi.” Nếu không bị lộ, Chung Thịnh tất nhiên là sẽ không làm chuyện thừa thãi.
Ariel nhìn thoáng qua Từ Vệ Quốc gật gù buồn ngủ, xoay người trở lại giường trên của mình, mở sách ra đọc tiếp.
“Trưởng quan Vu!”
Vu Phàm bước vào phòng, mấy người vốn đang nằm trên giường vội vàng đứng lên, cười toét miệng chào hỏi.
“Ừ, các cậu mang đủ đồ rồi chứ?”
“Sao vậy? Không đủ chẳng lẽ bây giờ có thể quay về lấy?” Một cậu lính trẻ cười hì hì nói.
“Đương nhiên là không.” Vu Phàm nhún vai, cho câu trả lời phủ định.
“Vậy trưởng quan còn hỏi làm gì …” Cậu lính rũ vai, cố tình làm vẻ ủ rũ.
“Tôi chỉ sang xem các cậu có quên gì không. Dù sao cũng là lần đầu tiên xa nhà, quên đồ là chuyện dễ hiểu.” Vu Phàm xoa đầu cậu lính trẻ, cười rất gian trá.
“Thế nếu quên thật thì sao?” Một người lính trông có vẻ nhã nhặn hỏi.
“Thì thôi.” Vu Phàm bình thản đáp.
“Trưởng quan lại đùa bọn em rồi.” Cậu lính trẻ bực mình nói.
“Đùa các cậu thì làm sao? Có quý mới đùa các cậu biết chưa. Trưởng quan vừa rồi bị đả kích, mau kể mấy chuyện không vui của các cậu ra cho tôi vui lên tí nào.” Vu Phàm nhéo mặt cậu lính trẻ, kéo căng ra hai bên.
“Hừ, tôi không tin trưởng quan lại bị đả kích đâu.” Một tên lính cao to đầu trọc nói, có vẻ không để tâm lắm.
“Sao lại không, trưởng quan cũng là người mà, là người thì ai chẳng phải chịu đả kích.” Vu Phàm bĩu môi.
“Vậy anh nói xem là chuyện gì, cho bọn em vui vẻ cái nào.” Thanh niên mặt mũi thanh tú đứng ngoài cùng nhíu mày nói.
“Cái lũ chết tiệt này! Đã bảo anh đây bị kích thích rồi mà cứ xát muối lên miệng vết thương người ta nữa.” Vu Phàm ra vẻ vô cùng đau đớn, ôm ngực, mắt rưng rưng nhìn cấp dưới.
“Hầy … chiêu này của anh cũ rồi.”
“Đổi bài mới đi trưởng quan.”
Mọi người nói cười xôn xao, Vu Phàm bất đắc dĩ đập cho mỗi đứa một phát: “Một đám khó ưa.”
“Trưởng quan Vu, rút cuộc là chuyện gì mà lại đả kích anh?” Chàng trai thanh tú ngồi bên giường hỏi.
“Còn chuyện gì nữa, cảm giác mình già đi thôi.” Vu Phàm thở dài, đau thương ngẩng đầu góc ba phần tư nhìn trời.
“Trưởng quan, sao anh lạc đề mãi thế, bọn em sắp mất kiên nhẫn rồi.” Gã cao to đầu trọc nóng máu.
“Được rồi, được rồi, không phải chuyện gì to tát cả, là bạn cùng phòng của tôi …” Vu Phàm nhún vai.
“Sao vậy? Bạn cùng phòng bắt nạt anh à?” Cậu lính trẻ hưng phấn chớp mắt, nghe giọng chẳng có vẻ gì là thông cảm.