Chú Ái Tinh Không

chương 216

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nguyệt

“Điện hạ, đừng lãng phí thời gian nữa.” Janessa nói với vẻ bi thương.

Zaccai rưng rưng nước mắt. Hắn nhắm mắt lại, toàn thân căng cứng, trầm mặc hồi lâu không nói gì.

“Điện hạ!” Cocal cùng các hộ vệ lên tiếng cầu xin. Càng lãng phí thời gian trong này bao nhiêu thì họ càng nguy hiểm bấy nhiêu. Nếu nhị hoàng tử cứ tiếp tục do dự, thì không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Đúng vào thời khắc quan trọng đó …

Tít tít tít!

Máy liên lạc đeo trên lưng một hộ vệ đột nhiên đổ chuông.

Anh hộ vệ nọ cầm máy liên lạc với vẻ khó hiểu, ngẩng lên nhìn Zaccai. Đây là loại máy chuyên dụng của tiểu đội hộ vệ bọn họ. Nhưng những người còn sống đều ở đây cả, vậy thì còn ai gọi cho họ vào lúc này?

Chẳng lẽ …

Mọi người nghĩ mà tái mặt. Ngoài những hộ vệ hy sinh, còn một người nữa biết tín hiệu liên lạc của họ.

“Đưa cho ta.” Zaccai mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào máy liên lạc. Nếu không có gì bất ngờ, thì người gọi cho họ lúc này chắc là Myrdal.

Zaccai rất muốn biết đối phương đã đưa ra điều kiện gì mà khiến Myrda phản bội những hộ vệ lớn lên bên hắn từ nhỏ.

Zaccai bấm nút nhận cuộc gọi, lạnh lùng nói: “Ta là Zaccai.”

“Làm cái gì thế hả, ông đây lặn lội đường xa tới cứu mi, thế mà con chim khổng tước nhà mi dám dùng cái mặt liệt đó đón tiếp ông hả?” Từ máy liên lạc chiếu lên hình ảnh bản mặt lưu manh của Từ Vệ Quốc, kết hợp với cái giọng điệu kiêu ngạo của gã, khiến các hộ vệ chỉ muốn đập cho gã một trận.

“Từ … Từ Vệ Quốc?” Zaccai há há miệng, mắt trợn tròn. Hắn thề là trên gương mặt yêu nghiệt của mình chưa bao giờ có biểu cảm ngu ngốc như thế.

“Không phải ông thì là ai?” Từ Vệ Quốc đẩy mũ, “Rỗi hơi à mà chạy vào trong động? Cái chỗ chết tiệt này tín hiệu quá yếu, tìm mãi mới liên hệ được.”

Janessa tức đến đỏ mặt, lớn tiếng quát: “Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi hỗn xược trước mặt điện hạ!”

“Cái đệt, cô ả này là ai?” Từ Vệ Quốc nhìn cô nàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Zaccai, đột nhiên thấy khó chịu, “Ông đây vất vả lặn lội đường xa đến cứu mi, trên đường còn lo không biết mi có bị thương không, thế mà thằng khốn nhà mi dám ở đó yêu đương vụng trộm với người đẹp hả!”

“…” Zaccai đen mặt.

Janessa giận tím mặt: “Điện hạ! Hắn lại dám bất kính với ngài. Xin điện hạ ban hắn tội chết!”

“Chết cái đầu cô!” Từ Vệ Quốc khinh bỉ liếc cô, “Ông đây không đánh đàn bà, không có nghĩa là không mắng phụ nữ.”

“Điện hạ!” Janessa tức lắm rồi.

Zaccai đau hết cả đầu, ho khan hai tiếng, nói: “Janessa, ngươi qua bên kia trước đi, đừng làm phiền ta nói chuyện với trưởng quan Từ.”

Janessa tức giận lườm Từ Vệ Quốc qua màn hình, xoay người đến chỗ bọn Cocal.

“Vệ Quốc …”

“Dừng!” Từ Vệ Quốc ngoáy ngoáy tai, “Đừng có gọi thân thiết thế. Ông đây không quen mi.”

“…” Zaccai.

Không chờ Zaccai nói gì, Từ Vệ Quốc đã mất kiên nhẫn: “Được rồi, liên hệ được thế này tức là chúng tôi cách chỗ anh không còn xa. Chờ đó, qua ngay đây.”

Dứt lời, Từ Vệ Quốc ngắt máy luôn, chẳng cần biết Zaccai muốn nói gì.

Zaccai nhìn máy liên lạc, mãi không nói gì.

Chưa đầy năm phút sau, ba người nhóm Chung Thịnh đã điều khiển cơ giáp đến trước mặt Zaccai.

Từ Vệ Quốc mở cửa buồng điều khiển nhảy xuống, nhìn ngó Zaccai một hồi, bĩu môi: “Không bị thương cơ đấy.”

“To gan! Sao ngươi dám …” Janessa giận dữ, tiến lên rút kiếm ra, định liều mạng với Từ Vệ Quốc.

“Dừng tay!” Zaccai ngăn lại, “Vệ Quốc, cậu không thể nói chuyện dễ nghe hơn sao?”

Từ Vệ Quốc cười khẩy: “Ông tới đây cứu mi đã là nể mặt lắm rồi, còn muốn nghe lời lẽ êm tai gì nữa?”

“Ừ, cảm ơn các cậu tới cứu giúp chúng tôi. Nhưng chỉ có ba người thôi sao?” Zaccai nhìn hai chiếc cơ giáp còn lại, không khỏi lo lắng.

“Ba người là đủ rồi. Có phải đi đánh giặc đâu mà huy động toàn quân.” Từ Vệ Quốc nhún vai.

“Nhưng bên kia có ít nhất mười chiếc cơ giáp. Chúng tôi bị tổn thất nghiêm trọng, năng lực bị hạn chế nhiều.” Zaccai nhìn những hộ vệ bị thương của mình, lông mày cau chặt.

“Thế đi mau lên, còn chờ gì nữa. Trên đường đến đây rất an toàn, có khi họ chưa phát hiện đâu.” Từ Vệ Quốc xoay người định trèo lên cơ giáp.

“Khoan đã!” Zaccai gọi lại, bước nhanh đến, đột nhiên ôm lấy Từ Vệ Quốc, “Vệ Quốc không nhớ tôi sao?”

Từ Vệ Quốc lập tức xù lông, đẩy Zaccai ra, đỏ mặt nói: “Đậu má! Tránh xa ông ra!”

“Ai …” Zaccai kêu lên. Vừa rồi Từ Vệ Quốc chạm trúng vết thương trên lưng hắn, không chừng miệng vết thương lại rách ra rồi.

“Điện hạ!” Janessa vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương giúp hắn, mắt đỏ ngầu lườm Từ Vệ Quốc, “Điện hạ bị thương trên lưng, sao ngươi có thể …”

“Janessa, bỏ đi, cậu ấy không biết.” Zaccai vội vàng trấn an.

Từ lúc nghe Zaccai kêu đau, Từ Vệ Quốc đã biết có gì không ổn rồi. Nhưng nhìn cô nàng kia săn sóc băng lại vết thương cho Zaccai, gã lại thấy khó chịu vô cùng.

Từ Vệ Quốc lòng rối như tơ vò đứng bên cơ giáp, không trèo lên cơ giáp ngay, nhưng cũng sĩ diện không muốn đến xem Zaccai bị thương thế nào.

Đến khi Janessa băng bó xong, Zaccai lại không kìm được, lại gần Từ Vệ Quốc, cầm tay gã nói: “Vệ Quốc, tôi thực sự rất nhớ cậu.”

Từ Vệ Quốc đỏ mặt, muốn đẩy hắn ra lại sợ động đến vết thương, đành phải mạnh miệng: “Đừng tưởng mi bị thương thì ông không dám đánh …”

“Cậu thử xem?” Zaccai sáng mắt lên, được thể lấn tới, ngả hẳn vào lòng gã.

Từ Vệ Quốc luống cuống tay chân, không biết có nên ôm lấy hắn không.

Từ lúc Từ Vệ Quốc xuất hiện, các hộ vệ đã bị hành động của điện hạ dọa cho ngây người. Bình thường thấy nhị điện hạ yêu nghiệt không đứng đắn thế thôi, chứ không ai hiểu bản tính của ngài hơn bọn họ cả.

Có thể làm ra động tác chim nhỏ nép vào người ngay trước mặt bọn họ thế này, ngay cả Janessa khó chịu với Từ Vệ Quốc cũng hiểu người này có ý nghĩa gì đối với nhị hoàng tử.

Hiểu ra, kinh ngạc, trầm ngâm, ngỡ ngàng …

Đủ mọi loại biểu cảm hiện lên trên mặt các hộ vệ. Nhưng nói gì thì nói, hành động này của Zaccai đã thành công xác lập địa vị cực cao cho Từ Vệ Quốc trong lòng họ.

Hai tay cứng đờ để bên người hồi lâu, Từ Vệ Quốc nhìn vào đôi mắt sóng sánh lóng lánh mang ý hờn trách kia, cuối cùng không chịu nổi, ôm lấy Zaccai: “Được rồi, mi thắng rồi đó, đúng là ông đây không thể ra tay với người thương tật.”

Zaccai: …

Các hộ vệ nhìn Zaccai với vẻ thương hại. Điện hạ, rút cuộc ngài đi đâu mà mò được một người kỳ quặc thế này chứ, cứng miệng quá rồi đó.

“Tôi nghĩ là … chúng ta đến đây để cứu người, chứ không phải xem các anh khoe khoang tình tứ.” Giọng nói lạnh lùng của Ariel thông qua máy khuếch âm của cơ giáp vang ra khắp động.

Từ Vệ Quốc 囧, lập tức phản bác: “Thế này mà gọi là khoe khoang tình tứ à? Như các cậu nửa đêm hôm qua ấy mới gọi là khoe hiểu chưa? Khoe đến độ ông đây không ngủ nổi!”

Dù đang ở trong cơ giáp, Chung Thịnh vẫn đỏ bừng mặt. Đêm qua Ariel lại lên cơn, mà rõ ràng họ đã trốn trong cơ giáp làm rồi mà, sao Từ Vệ Quốc vẫn nghe được?

Ariel nghe thế đen mặt, bị người ta tiêm Cực Lạc là mối nhục cả đời của hắn, Từ Vệ Quốc lại còn cứ cố tình động đến nỗi đau của hắn.

Ariel nheo mắt lại, nhìn Từ Vệ Quốc với Zaccai ôm nhau qua màn hình, lòng thầm nghĩ, nếu diệt khẩu hắn ngay bây giờ, liệu có ảnh hưởng gì đến tiến trình lịch sử sau này không …

Từ Vệ Quốc bỗng thấy lạnh sống lưng, nhìn xung quanh lại không thấy ai đang nhìn mình.

Chung Thịnh xấu hổ, đứng ra hòa giải: “Khụ khụ … Ý Ariel là chúng ta nên tranh thủ thời gian, đừng quên trong này không chỉ có những kẻ ám sát mà còn một loài sinh vật nguy hiểm khác.”

“Là một loài thực vật.” Cuối cùng Janessa cũng có cơ hội chen miệng vào. Cảnh điện hạ ngày thường yêu nghiệt vô cùng nay vẻ mặt đứng đắn nằm trong lòng một người đàn ông khác quả thật là một cú shock lớn với họ.

“Mấy người gặp rồi?” Từ Vệ Quốc đẩy Zaccai sang một bên, nhưng vẫn chú ý không động đến vết thương trên bả vai.

“Chưa.” Janessa rất ghét Từ Vệ Quốc, nhưng vì nhị hoàng tử có tình cảm với người này, nên cô vẫn giữ thái độ bình thường.

“Trong lúc chạy trốn, chúng tôi nghe có tiếng chiến đấu trong hang động bên cạnh, chắc là đám ám sát kia gặp phải nó.”

“Nguy hiểm đến mức nào?” Chung Thịnh lập tức hỏi.

Janessa trầm giọng nói: “Vô cùng nguy hiểm, có thể đấu trực diện với cơ giáp.”

“Chúng ta phải đi ngay bây giờ.” Từ Vệ Quốc quyết đoán ra lệnh.

Bọn họ vốn đã ở thế yếu, đối thủ có nhiều cơ giáp hơn họ. Trong hang động này lại có một loài thực vật không biết tên với lực sát thương cực mạnh. Cho nên cách tốt nhất bây giờ là phải mau chóng rời khỏi nơi này.

“Các anh vào từ chỗ nào? Lúc vào có bị bọn chúng tấn công không?” Cocal đột nhiên mở miệng hỏi. Đám người kia nếu đã đuổi vào tận trong này, thì phải cử người canh gác ở cửa mới phải.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio