Editor: Nguyệt
“Đến thử tay nghề của tôi xem.” Chung Thịnh bưng khay trà từ phòng bếp đi ra.
Ariel lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng làm Chung Thịnh không hiểu sao thấy bất an trong lòng.
Tới khi anh bị nhìn đến mức chuẩn bị chạy trối chết, Ariel mới đứng lên, cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, rồi gật đầu tán dương: “Uống ngon lắm.”
Chung Thịnh liều mạng khống chế cũng không ngăn được khóe miệng cong lên. Rõ ràng chỉ là một câu khen đơn giản lại làm anh ấm lòng. Dường như được phục vụ ngài Ariel – dù chỉ là chút việc nhỏ thế này – cũng là một niềm hạnh phúc lớn lao.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.”
Sau mấy câu đối thoại đơn giản, trong phòng đột nhiên im ắng, bầu không khí nặng nề chẳng biết từ đâu làm Chung Thịnh bất giác thấy ngột ngạt.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa tới đúng lúc giải cứu Chung Thịnh. Anh mở cửa ra thì thấy là Hạng Phi và Gerald.
“A Thịnh, chỗ tớ ở gần phòng cậu lắm nha.” – Hạng Phi nói với vẻ rất hào hứng.
“Tớ ở tầng , cách hai cậu quá xa …” Gerald có vẻ ủ rũ, rõ ràng là rất buồn bực.
“À, đúng rồi. Giới thiệu với hai cậu, đây là bạn cùng phòng của tớ, Ariel Clifford.”
“Bọn họ là bạn tôi. Đây là Hạng Phi, còn tóc lam là Gerald.”
Chung Thịnh đưa hai người vào phòng khách, vội vàng giới thiệu hai bên với nhau. Không ngờ anh vừa nói xong, Gerald mở lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Ariel, khóe miệng ẩn ẩn có nước miếng ….
Chung Thịnh bỗng thấy không ổn, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Gerald vọt đến trước mặt Ariel, hai mắt sáng rực: “Mỹ nhân, có hứng thú ra ngoài uống một chén với tôi không?”
Chung Thịnh nhất thời đổ mồ hôi lạnh, nhiệt độ trong phòng dường như hạ xuống độ trong chớp mắt.
Ariel lạnh lùng nhìn Gerald mắt lấp lánh ánh sao đứng trước mặt mình, cả người phát ra khí thế người lạ chớ gần.
“Xin lỗi, bạn tôi chỉ nói đùa thôi.” Chung Thịnh kẹp cổ Gerald, bịt miệng cậu ta lại, không để ý đến cậu giãy dụa, vội vàng giải thích với Ariel rồi kéo cậu ta ra khỏi phòng.
Hạng Phi còn chưa lấy lại tinh thần, đứng sững ở đó, cho đến khi cảm nhận được tầm mắt lạnh như băng của Ariel chuyển sang mình mới rùng mình một cái, dưới khí thế cường đại của đối phương xám xịt rời khỏi phòng, còn rất cẩn thận đóng cửa lại.
“Um um … um um …” Gerald chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị Chung Thịnh lôi ra ngoài, tất nhiên là giãy dụa không ngừng.
Vất vả lắm mới kéo tay Chung Thịnh ra khỏi miệng mình, Gerald tức giận hỏi: “Cậu làm cái gì thế.”
“Cứu cậu.” – Chung Thịnh lời ít mà ý nhiều đáp.
“Cứu tớ?” Gerald không hiểu ra sao.
Chung Thịnh không nhịn được liếc mắt xem thường: “Cậu có biết người bên trong là ai không?”
Gerald mù mờ đáp: “Không phải bạn cùng phòng của cậu sao?”
“Vậy lúc nãy cậu có nghe rõ tôi giới thiệu tên cậu ta là gì không?”
Hạng Phi cũng ghé đầu vào nói: “Nghe được, hình như là Ariel Clifford, đúng không?”
“Đúng vậy.” – Chung Thịnh tức giận đáp.
“Thế thì sao?” Gerald vẫn không hiểu.
Chung Thịnh cũng hết cách với cậu ra rồi. “Chú ý đến dòng họ.”
“Clifford?” Gerald giật mình, sau đó đột nhiên hét lớn: “Không phải Clifford đó chứ?”
“Cậu nói xem!” – Chung Thịnh vô lực nói.
“Ực …” Gerald đổ mồ hôi lạnh: “Chẳng lẽ là … người thừa kế của gia tộc Clifford?”
“Nếu là người khác thì lúc nãy tôi cần phải dùng thủ đoạn nhắc nhở cậu như
thế à?”
Gerald nhất thời héo hon. Cậu không thể tin được vừa rồi mình lại đi đùa giỡn người thừa kế của gia tộc Clifford? Muốn chết cũng không nên dùng cách này …
“Các cậu đang nói Clifford gì đấy?” Hạng Phi vẫn mù mờ.
“Liên bang có mấy người họ Clifford có thể làm cậu nhớ kỹ?” Chung Thịnh gõ đầu cậu.
Hạng Phi bỗng mở trừng hai mắt: “Tướng quân Clifford?”
“Đúng vậy.”
Mồm Hạng Phi há hốc như hình chữ O.
Nếu người tham gia giới chính trị không thể không biết trưởng quan chấp chính tinh cầu thủ đô, thì người nhập ngũ không thể không biết Clifford tướng quân. Vị này đương ở tuổi tráng niên chính trực, tiếng tăm lừng lẫy kể từ chiến dịch bình định hai mươi năm trước. Bằng tài năng của mình, ngài đã chỉ huy một đoàn cơ giáp nhiều lần đột phá vòng vây của quân địch, sau khi liên hệ với hạm đội thứ bảy của quân đoàn I, thậm chí không tiếc lấy mình làm mồi nhử, bao vây tiêu diệt phản quân. Đồng thời, trận đánh này của ngài đã làm thay đổi hoàn toàn thế cục trên chiến trường, quân liên bang lại nắm giữ ưu thế, cuối cùng, ba năm sau hoàn toàn tiêu diệt phản quân, thống nhất liên bang. Mà Clifford tướng quân cũng nhờ vậy đạt được danh hiệu tướng quân, cuối cùng trở thành một trong mười lăm vị thượng tướng của liên bang.
Đây gần như là câu chuyện mà mỗi người nhập ngũ đều nghe nhiều rồi thuộc. Chẳng qua, với người bình thường mà nói, việc này cách bọn họ quá xa vời nên luôn có cảm giác không thật. Hiện tại, con trai duy nhất của Clifford tướng quân đang ở ngay trong căn phòng bên cạnh, tin tức động trời như vậy làm Hạng Phi hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
“Tỉnh tỉnh!” Vỗ mạnh vào gáy Hạng Phi, Chung Thịnh cuối cùng cũng gọi lại được thần trí cậu.
“A Thịnh … Tớ đang mơ phải không, người đó … vừa rồi người đó …” Hạng Phi đến nói cũng run.
Đại nhân vật chân chính đấy.
Chung Thịnh liếc cậu: “Đúng vậy, là Ariel Clifford, người thừa kế duy nhất của tướng quân John Clifford.”
“Đồng thời …” – Chung Thịnh chuyển ngữ điệu – “Cũng là bạn học của chúng ta. Nói cách khác, hiện tại cậu ấy mới chỉ là học viên dự bị mà thôi.”
“Phù … May quá, may quá.” Những lời này quả nhiên làm Hạng Phi thấy thư thái hơn nhiều. Cậu vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi. “Đúng đúng, là bạn học, bạn học.”
Thấy Hạng Phi đã bình tĩnh lại, lúc này Chung Thịnh mới nghiêng đầu nhìn Gerald đáng thương, kết quả lại phát hiện cậu ta đang ngồi trong góc tường, ánh mắt mờ mịt vẽ vòng tròn, vừa cười ngây ngô vừa lẩm bẩm: “Mình thế mà đi đùa giỡn con trai Clifford tướng quân … hà hà, mình thế mà đi đùa giỡn con trai tướng quân … hà hà …”
Tên này đúng là hết thuốc chữa!
Trên trán Chung Thịnh nổi lên mấy sợi gân xanh. Vừa rồi còn sợ chết khiếp, nhanh như vậy đã khôi phục lại rồi, thật không biết nên khen ngợi hay khinh bỉ cậu ta.
“Được rồi, nếu đã biết bạn cùng phòng của tớ là ai thì lúc tới tìm tớ hai cậu chú ý một chút, đừng chọc đến cậu ấy. Chẳng cần thế lực của phụ thân cậu ấy cũng có thể xử lý gọn các cậu. Không muốn mặt mũi bầm dập đi gặp huấn luyện viên thì chớ động đến cậu ấy. Đặc biệt không được nói cậu ấy xinh đẹp, tối kỵ đấy.” Chung Thịnh dặn dò liên miên.
Hạng Phi gãi đầu, hỏi: “À … A Thịnh này, sao cậu lại hiểu cậu ta thế?”
Chung Thịnh cứng người, máy móc quay mặt sang nhìn thẳng Hạng Phi, đến khi cậu ta bị nhìn đến sợ, ánh mắt mơ hồ, mới ra vẻ thâm trầm, nói: “Tớ tra được trên mạng.”
Hạng Phi: “…”
Gerald: “…”
Tư liệu của con trai lão đại quyền lực trong quân đội có thể tùy tiện tra được trên mạng sao!! Điêu! Ông anh à đừng có khôi hài như thế. Gạt người cũng đâu tùy tiện vậy được.
Gerald nhìn Chung Thịnh với vẻ bi phẫn, trong mắt viết rõ: Tôi không tin.
Chung Thịnh lẳng lặng quay mặt đi. Dù sao tôi cũng giải thích rồi, tin hay không là chuyện của các cậu.
Thấy Chung Thịnh tránh tầm mắt mình, Gerald bất đắc dĩ nhún vai. Thôi, quên đi. Bạn bè mà, ai chẳng có vài bí mật. Cậu ấy đã không muốn nói thì thôi. Chẳng phải mình cũng có rất nhiều chuyện không nói cho họ biết sao.