Trong quá trình ăn cơm, Chung Thịnh tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của Ariel, tất cả những món ngài không động đến anh không ăn một miếng nào. Phu nhân Clifford thì cứ nhiệt tình gắp thức ăn cho mọi người. Bất ngờ là, mấy thứ phu nhân gắp cho Chung Thịnh đều bị Ariel lén lút lấy đi hết.
Bàn của tướng quân Clifford là thừa nhiều thức ăn nhất. Mặc dù không tính là lãng phí, nhưng Chung Thịnh từng có vài lần dùng cơm với tướng quân lại thấy rất lạ lùng. Nếu anh nhớ không nhầm, tướng quân rất ghét lãng phí lương thực. Cho nên chuyện này có gì đó không bình thường.
Ăn cơm tối xong, theo thường lệ thì đáng lẽ anh sẽ ra ngoài tản bộ với Ariel. Nhưng tối nay Ariel cương quyết từ chối, về thẳng phòng ngủ của hai người.
“Hôm nay anh làm sao thế …” Chung Thịnh nhìn Ariel vừa vào phòng đã lao thẳng đến buồng vệ sinh với vẻ khó hiểu. Rõ ràng lúc nãy trông vẫn rất bình thường, vậy mà giờ mặt tái mét.
“Anh không sao chứ?” Chung Thịnh hoảng hốt, sự việc xảy ra quá đột ngột, làm anh nghĩ Ariel bị đầu độc.
“Không sao … Ọe!”
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nôn mửa. Nếu Ariel không kịp thời ngăn lại, Chung Thịnh đã đi gọi bác sĩ rồi.
“Anh không sao.” Nôn xong, trông mặt Ariel vẫn còn hơi tái, nhưng đã khá hơn lúc trước nhiều rồi.
“Rút cuộc là có chuyện gì thế này?” Chung Thịnh thấy mờ mịt. Tối nay dường như mọi việc đều rất bình thường mà.
“… Không có gì.” Hiếm có khi nào Ariel ấp a ấp úng trước mặt Chung Thịnh. Cảm giác không nên vạch áo cho người xem lưng này làm hắn khó mà mở miệng được.
Chung Thịnh nhíu mày. Anh không ngốc, kết hợp với tình hình tối nay để phân tích, lại thêm vẻ mặt kỳ lạ của Ariel trước bữa ăn, nhanh chóng cho ra một kết luận. Anh hỏi dò với vẻ mặt phức tạp: “Chẳng lẽ tay nghề nấu nướng của phu nhân rất … độc đáo?”
Ariel nhìn anh hồi lâu rồi gật đầu: “Mẹ nấu ăn rất có tính ‘sáng tạo’.”
Chung Thịnh trầm mặc, im lặng ra khỏi phòng, hỏi xin bác quản gia ít thuốc tiêu hóa và thuốc giải độc, quay về phòng đưa cho Ariel uống.
Đến nửa đêm, Ariel lại nôn thêm mấy lần nữa. May là thuốc có tác dụng, cho nên không xuất hiện thêm triệu chứng trúng độc.
Có điều, từ đó về sau, Chung Thịnh đã có hiểu biết vô cùng sâu sắc về lực sát thương cực mạnh của phu nhân Clifford.
“Lão đại …” Lưu An ngập ngừng nhìn Huyết Dạ. Trên chiếc phi thuyền nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ. Nhìn tinh cầu quen thuộc dần xuất hiện đằng xa, Lưu An càng lúc càng bất an.
“Sao?” Huyết Dạ vẫn đeo chiếc mặt nạ màu trắng, cái cổ thon dài trông có vẻ yếu ớt.
“…” Lưu An cử động khóe môi, nhưng không nói gì. Nếu biết chuyến đi lần này là đến “chỗ đó”, gã tuyệt đối sẽ không đi cùng.
“Sợ à?” Huyết Dạ cười ngả ngớn, giọng khàn khàn nghe lại có cảm giác rất đặc biệt.
Lưu An im lặng không nói. Gã chưa từng giấu được cảm xúc của mình trước mặt Huyết Dạ. Mà gã cũng không muốn giấu nỗi sợ hãi của mình đối với “chỗ đó”.
Tất nhiên, Lưu An không phải người yếu đuối, gã tin rằng dù có đối mặt với núi đao biển lửa gã vẫn có thể bình thản liều một phen. Nhưng nhớ đến những chuyện gặp phải ở “chỗ đó”, gã cảm thấy ngay cả linh hồn mình cũng phải run rẩy.
Những nhân viên nghiên cứu với đôi mắt lạnh tanh, những người bạn do phản ứng bài xích gene mà mục rữa thành đống thịt nát, những con quái vật điên cuồng mất lý trí, và kẻ kiểm soát toàn bộ chỗ đó – tên điên!
“Ha ha, T, cậu thành công rồi! Có vui không? Cậu đã sống sót, còn có được năng lực đặc biệt của mình.” Tên điên mặc áo khoác dài màu trắng đó cười điên cuồng nhìn gã vất vả lắm mới tỉnh dậy được sau khi bị tra tấn trong cuộc thí nghiệm gene.
“Đáng tiếc, cậu không phải thứ hoàn hảo nhất. Gene cấy vào cơ thể cậu quá yếu. Nhưng chẳng phải đây là một khởi đầu tốt đẹp sao?” Tên điên đó nói vậy.
Thành công?
Đúng vậy, gã là vật thí nghiệm đầu tiên sống sót trong cuộc thí nghiệm gene này. Theo lời tên điên kia nói, gene cấy vào cơ thể gã không phải loại mạnh nhất, nhưng đây là một khởi đầu tốt.
Các sản phẩm thất bại khác hoặc là trở thành đống thịt thối rữa, hoặc là xuất hiện dị biến ngoài tầm kiểm soát trong lúc dung hợp gene, biến thành loài quái vật chỉ có khát vọng tàn sát.
Lưu An không biết mình thành công là hạnh phúc hay bất hạnh. Nhưng thứ mà thí nghiệm thành công đem đến cho gã là chuỗi ngày tra tấn không ngừng tiếp sau đó.
“T, khả năng chịu đòn của cậu khá lắm nha.” Tên điên kia cầm giấy bút ghi chép lại lực tấn công tối đa gã có thể chịu đựng được. Sau khi tên đó rời đi, trong phòng thí nghiệm còn lại hai nhân viên nghiên cứu mặt không cảm xúc. Hai người đó nâng Lưu An nội tạng nứt vỡ, xương cốt gãy nát, vội vàng đưa đến phòng y tế.
“T, khả năng kháng độc của cậu kém quá.” Tên điên lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Lưu An cả người đen sì, thất khiếu chảy máu trong phòng thí nghiệm.
“T, hoạt tính tng trùng của cậu quá kém, không thể sinh ra đời sau.” Tên điên trông rất não nề. Hắn bực mình ném bản ghi chép. Tác dụng của một người biến dị gene không thể sinh ra đời sau đối với nghiên cứu của hắn rất hữu hạn.
Trong phòng thí nghiệm, Lưu Ân toàn thân trần trụi, bị dùi cui điện cường độ thấp kích thích phần thân dưới, thúc ép bắn tinh, đến sau cùng gã không thể cảm nhận được chút gì sung sướng nữa …
Đau đớn cùng những ký ức đen tối như một cơn ác mộng, càng tới gần tinh cầu kia lại càng hiển hiện rõ ràng. Khuôn mặt Lưu An trở nên vặn vẹo, nhìn hình ảnh tinh cầu trên màn hình, mắt đỏ ngầu căm hận.
“Lưu An, cậu đang nhớ lại à?” Huyết Dạ để ý đến thay đổi của Lưu An, nhẹ nhàng hỏi một câu, khiến Lưu An đổ mồ hôi lạnh.
“Không.” Mắt Lưu An dần bớt tơ máu, thay vào đó là vẻ e ngại.
Gã sợ Huyết Dạ, không chỉ bởi năng lực của người này, mà còn vì sự cay độc.
Trong khu thí nghiệm đó, gã là sản phẩm thành công đầu tiên, Huyết Dạ là thành phẩm thứ hai. So với gã, Huyết Dạ phải chịu càng nhiều đau đớn, vì loại gene được cấy cho hắn là của một loài động vật biến dị cực kỳ hiếm. Gene càng mạnh bao nhiêu thì tính xâm lược càng mạnh bấy nhiêu, cũng có nghĩa là người bị cấy gene sẽ càng đau đớn hơn gấp nhiều lần.
Huyết Dạ sống sót.
Lúc trước, Lưu An không thể tin nổi Huyết Dạ lại có thể sống sót sau khi bị loại gene đó xâm lược. Nhưng sự thật là Huyết Dạ chẳng những sống, mà còn dùng tốc độ cực nhanh nắm giữ sức mạnh của loại gene này, thể hiện khả năng chiến đấu siêu việt.
Tên điên kia rất sung sướng. Có thành phẩm mới là Huyết Dạ, hắn bớt chú ý đến Lưu An hơn, Lưu An được sống yên ổn hơn.
Những đau đớn gã phải chịu lúc trước Huyết Dạ cũng lần lượt trải qua. Có lẽ vì Huyết Dạ thành công, cho nên sau đó không lâu, người báo và Rena cũng vượt qua cuộc thí nghiệm.
So với mấy tên đàn ông bọn họ, Rena là cô gái duy nhất trong đống thành phẩm càng được tên điên kia ưu ái nhiều hơn. Nhờ thế mà họ có cơ hội thoát khỏi tầm kiểm soát của tên điên, còn phá hủy cả cơ sở nghiên cứu.
Trong trận lửa lớn cháy hừng hực nhuộm đỏ cả một khoảng trời, Lưu An vẫn nhớ rất rõ tên điên kia gào lên rằng: “Chúng mày không trốn thoát được đâu, không bao giờ trốn thoát … K, tôi biết cậu … A!”
Lúc đó, Huyết Dạ bình tĩnh đến đáng sợ. Lưu An đứng bên cạnh không dám thở mạnh. Trong số bốn người, năng lực của gã yếu nhất, nhưng có lẽ vì thế mà làm Huyết Dạ yên tâm nhất. Người báo và Rena đi giết các nhân viên nghiên cứu còn lại, chỉ có gã đứng đây với Huyết Dạ.
Nếu gã không đứng cạnh Huyết Dạ, thì có lẽ đã không nghe được câu đó. Lúc ấy, gã còn tưởng rằng Huyết Dạ sẽ giết gã diệt khẩu.
“Đi thôi.” Huyết Dạ giết chết tên điên, vẻ mặt bình thản như thể vừa giết một con kiến. Nhưng lúc Lưu An nhìn Huyết Dạ, gã có cảm giác cổ họng mình lạnh băng.
“Tại sao … chúng ta phải quay lại?” Lưu An hỏi với giọng khô khốc.
Nếu có thể, gã mong đời này không bao giờ quay trở lại. Nơi đó là địa ngục, là ác mộng của gã.
Ánh mắt lạnh lẽo của Huyết Dạ nhìn khu phế tích dần hiện ra rõ ràng trên màn hình. “Bởi vì tôi muốn tìm một vài thứ …”
“Tại sao … lại dẫn tôi theo?” Trong giọng nói Lưu An đã có vẻ phẫn hận. Huyết Dạ biết rõ cảm giác của gã đối với nơi này, lại cứ muốn dẫn gã tới đây.
Huyết Dạ xoay ghế lại, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Lưu An.
Lưu An không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, lòng thầm kêu khổ. Chết tiệt, vừa rồi gã trúng gió gì mà lại dám nghi ngờ quyết định của Huyết Dạ chứ.
Ngay lúc Lưu An cho rằng Huyết Dạ sẽ dạy cho mình một bài học, Huyết Dạ lại đột nhiên bật cười: “Muốn biết vì sao tôi đưa cậu tới đây à?”
Lưu An gượng gật đầu. Nơi này có lẽ cất giấu bí mật của Huyết Dạ, nhưng hắn không cần phải đưa gã theo. Trong băng cướp của Huyết Dạ, gã cũng chỉ là một đội trưởng bậc trung, nói khoa trương một chút, nếu không nhờ thân phận người được cải tạo gene, chắc gã đã thành vật hy sinh trong lần cướp bóc nào đó rồi.