Editor: Nguyệt
Đáng giận nhất là, tên này đề phòng họ lười biếng, nên đã đặt hàng dụng cụ đưa đến tận nhà mỗi người, mà còn lắp chương trình điều khiển từ xa, hôm nào không hoàn thành hết nội dung huấn luyện, hôm sau sẽ được nhắc nhở “nhẹ nhàng” bằng điện giật: Thân ái, hôm qua bạn huấn luyện không đủ nha, nếu hôm nay không bù hết, ngày mai sẽ có dòng điện càng nhẹ nhàng hơn chăm sóc bạn đó!
Mặc dù có thể bỏ xó đống dụng cụ huấn luyện đó không sờ tới, nhưng nghĩ đến chuyện sau khai giảng phải đối mặt với Ariel người thật, không hoàn thành kế hoạch huấn luyện hắn giao cho, thì chẳng cần nghĩ cũng biết tên lòng dạ hẹp hòi này sẽ trả thù!!!
Ariel mà trả thù là đáng sợ lắm đó! Khiến người ta ăn đòn lúc nào không hay!! Tuyệt đối không thể trêu vào tên này!!!
Vì thế, thành viên tiểu đội tinh anh đành phải ngậm đắng nuốt cay khắc khổ rèn luyện cho đủ kế hoạch, không dám lười biếng chút nào.
Mọi người ai nấy đều ấm ức. Bình thường lúc huấn luyện, Ariel chỉ phụ trách theo dõi từ xa, cơ bản là không gặp mặt họ. Còn máy liên lạc của Chung Thịnh thì bị bao phủ bởi mạng luới thông tin của trang viên Clifford, không được Ariel cho phép thì ai cũng đừng hòng liên hệ được với anh.
Ngay cả người để kể khổ cũng không có nữa. Chẳng trách đám này trông như cô vợ nhỏ u uất bị vứt bỏ …
“Hức hức hức … A Thịnh à, Ariel thật là lạnh lùng tàn nhẫn.” Gerald ngã vào lòng Chung Thịnh, khóc rưng rức.
Ánh mắt Edward bỗng chốc trở nên nguy hiểm cực độ. Hắn với Ariel nhìn nhau, mắt nheo lại.
Chung Thịnh xoa xoa đầu Gerald với vẻ thương hại, im lặng nhìn Ariel và Edward. Thằng nhỏ này sao lại không khôn hơn được chút nào vậy, cần an ủi có thể tìm đến Edward mà. Cậu nhào vào lòng tôi thế này chẳng phải rước họa vào thân sao, lại còn là hai phần, tội tình gì chứ …
Kết thúc kỳ nghỉ thoải mái [Tiểu đội tinh anh gào rú kháng nghị: Chúng tôi làm gì có ngày nghỉ!!!], mọi người lại vào guồng quay học tập căng thẳng.
Nhóm Ariel đã lên năm hai, căn cứ vào tài năng và sở trường mà vào các khoa các ngành khác nhau.
Mặc dù thời gian học cùng nhau không nhiều, nhưng các thành viên trong đội vẫn giữ liên lạc đều đặn với nhau. Trường Đệ Nhất rộng vô cùng, một năm trời không gặp nhau là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng, dưới sự “uy hiếp” [Ê] của Ariel, tất cả thành viên trong đội đều rất tự giác, sau khi kết thúc chương trình học một ngày sẽ ngoan ngoãn đến phòng huấn luyện căn bản để rèn luyện.
Năng lực mỗi người cứ thế tăng dần từng chút một. Đối diện với tiểu đội trực thuộc một tay mình bồi dưỡng, Ariel cũng cười càng nhiều hơn.
“Rất tốt.” Nhìn kết quả kiểm tra cấp bậc thể thuật, hiếm có một lần Ariel mở miệng khen.
Gerald mồ hôi nhễ nhại bước ra khỏi phòng kiểm tra, nhận lấy khăn mặt Edward đưa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thân là một tên ngốc lười biếng, cậu thề là đời này chưa bao giờ chăm chỉ như trong nửa năm vừa qua. Không biết có phải Ariel uống nhầm thuốc kích thích không mà nửa năm nay huấn luyện bọn họ đến bạt mạng, cứ như thể không khai thác đến tiềm năng cuối cùng của họ thì không chịu nổi.
Đương nhiên, với Gerald thì là bạt mạng, còn với những người khác, kế hoạch huấn luyện của Ariel hơi tàn khốc, nghiêm khắc một chút, nhưng không phải vắt kiệt ép bức họ, mà vì có lợi cho tương lai sau này, thông qua một số chất xúc tác, thúc đẩy họ phát triển nhanh hơn.
Tiểu đội tinh anh này hoàn toàn xứng đáng với từ “tinh anh”. Cho dù là trong đường Đệ Nhất, tiểu đội của họ cũng vô cùng nổi tiếng, được xếp vào hàng tài năng siêu việt.
Chính vì lý do đó, dù mới lên năm thứ hai, đã có không ít lãnh đạo các quân khu có cái nhìn sắc sảo nhắm đến họ, thậm chí âm thầm tiếp xúc.
Đáng tiếc, có Ariel ở đây, lại thêm tướng quân Clifford che chở, những người này có thèm nhỏ dãi đội học viên xuất sắc bọn họ cũng không dám hành động quá lộ liễu.
Tất nhiên đã có người từng tiếp xúc với họ. Thế nhưng, điều khó hiểu là, dù tướng quân Clifford chưa từng hứa hẹn gì, nhưng bọn họ ai nấy đều không hề dao động trước những lời mời chào của người khác.
Đáng kinh ngạc hơn, ngay cả Edward, con trai trưởng gia tộc Heideck, cũng nằm trong số đó. Chuyện này khiến không ít con cáo già trong giới chính trị phải bàng hoàng ngã ngửa.
Lúc trước, gia tộc Heideck có ý đồ kết thông gia với nhà Clifford, chuyện này chẳng phải bí mật gì trong giới thượng lưu. Mà tướng quân Clifford từ chối, tuy chưa đến mức trở mặt với gia tộc Heideck, nhưng hai bên cũng chẳng hòa hợp gì.
Các gia tộc theo chính trị và quân đội như thế, nếu không có chung lợi ích, thì không bao giờ đứng cùng nhau. Chuyện này khiến mấy con cáo già bắt đầu nghi ngờ, có phải giữa nhà Heideck và nhà Clifford có điều gì mờ ám không.
Đối mặt với sự thăm dò của mấy lão đó, Fussen Heideck cũng thấy đau đầu, phải nói chuyện nghiêm chỉnh với con trai mình. Thế nhưng, đứa con luôn ngoan ngoãn nghe lời của ông trong chuyện này lại rất kiên quyết. Điều khiến Fussen bực bội là, con trai mình làm thân với Ariel thì cũng thôi, dù sao gia tộc Clifford có danh vọng không ai sánh bằng trong quân đội, con mình sau này sẽ đi theo hướng quân đội, làm thế không có gì sai nhưng cái tên Gerald cười lên trông rõ ngố kia là sao?
“Edward, bố cần một lời giải thích.” Fussen lạnh mặt chất vấn.
“Con không hiểu bố đang nói gì.” Edward ngoài mặt mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lẽo.
“Cái cậu Gerald kia là thế nào? Bố điều tra rồi, nhà cậu ta chỉ là một gia tộc nhỏ trên tinh cầu hạng ba, tại sao con lại qua lại với cậu ta? Con nên biết rằng, con là con trai của Fussen Heideck, bạn đời tương lai của con phải là người có bối cảnh gia thế tương xứng. Cái tên Gerald kia không hề xứng với con.”
“À, con biết.” Edward nói với vẻ phớt đời.
“Biết cái gì mà biết!” Fussen đập bàn, khiến màn hình quang não rung lên, “Người của một gia tộc nhỏ như thế sao xứng với gia tộc Heideck cao quý chúng ta. Bố không muốn sau này có vụ gièm pha bê bối nào hết. Mẹ con đã tìm được đối tượng cho con rồi, là tiểu thư của gia tộc Muenster, tính cách dịu dàng khả ái, xuất thân lại cao quý. Chỉ người như vậy mới xứng đôi với con. Con mau trở về làm lễ đính hôn đi.”
Edward hơi rũ mi, đôi mắt màu xanh lam bỗng chốc trở nên u ám như đáy nước sâu. Hắn làm như vô tình cúi đầu, che đi sự căm ghét trong ánh mắt: “Thưa bố, bố lo nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ con còn đang đi học. Bố không thấy còn quá sớm để đính hôn sao? Con nhận được vài tin tức, dạo gần đây ban lãnh đạo của Liên Bang không mấy ổn định, chọn phe phái quá sớm không phải việc mà một chủ gia tộc khôn ngoan sẽ làm.”
Fussen nghiêm mắt: “Con biết?”
“Con chẳng biết gì cả.” Edward lại ngẩng lên, mỉm cười thật ôn hòa, “Chẳng qua dạo này có khá nhiều tin thú vị, phân tích một chút là có thể đoán được tầng lớp lãnh đạo sắp có sự thay đổi lớn.”
Fussen hơi nheo mắt: “Con cho rằng chúng ta không nên chọn gia tộc Muenster?”
Edward gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Bố, tin tức trong tay con không đủ, quả thực rất thiếu. Trong tình huống đó, con không thể đưa ra phán đoán chính xác hơn. Nhưng … gia tộc Muenster à.” Hắn cười khẩy, “Không biết dạo này bố có chú ý đến tin tức của làng giải trí không?”
“Con muốn nói cái nào?”
“Cậu con thứ của gia tộc Muenster đi sòng bạc chơi bị người ta chụp hình. Hơn nữa, tờ báo đó còn ám chỉ rằng, cậu ta thua một khoản không nhỏ.”
Fussen giật giật đuôi lông mày. Edward không bỏ qua chi tiết đó.
“Gia tộc Muenster là người thế nào chứ? Sao họ có thể bỏ qua cho một tờ báo giải trí cỏn con đưa tin bôi nhọ mình như thế được. Hiển nhiên là có người đang nhắm vào nhà Muenster. Con nghĩ, tạm thời chúng ta đừng xen vào vụ đấu đá này thì hơn. Dù sao với thực lực của gia tộc Heideck chúng ta, cũng không cần dùng hôn nhân chính trị để đề cao vị thế. Lại nói …” Hắn cười khẽ, “Cuộc hôn nhân lần này rút cuộc là gia tăng thế lực hay là thời cơ để kẻ khác bắt thóp còn khó nói lắm.”
Fussen nhìn Edward với vẻ đăm chiêu. Con mình xuất sắc thế này, nếu không phải mẹ nó … Ai, thôi, cứ để nó chơi đùa hai năm nữa đi. Dù sao với sự thông minh của nó, chắc chắn sẽ không thực sự cưới một thằng con trai của gia tộc nhỏ bé về nhà.
“Bố biết rồi, chuyện này bố sẽ giải quyết. Nhưng, chuyện của con, tự giải quyết cho tốt đi.” Cuối cùng, Fussen vẫn nhắc nhở Edward một câu. Chơi bời thì không sao, chứ ông tuyệt đối không chấp nhận một thằng đàn ông của gia tộc nhỏ bước chân vào nhà Heideck.
“Bố yên tâm, con biết chừng mực.” Edward vẫn mỉm cười đáp.
Ngắt liên lạc, nụ cười ôn hòa trên mặt Edward lập tức tắt phụt. Hắn nheo mắt lại, suy đoán về ý đồ của mẹ mình. Muốn thông qua một con đàn bà để khống chế mình? Phải nói thật là suy nghĩ của mẹ có hơi nực cười. Hắn đâu phải bố hắn, vì yêu mà mẹ nói gì bố cũng nghe răm rắp. Không dưng tìm ở đâu ra một cô gái rồi định trông chờ cô ta biến hắn thành con rối cho bà ta điều khiển? Mẹ nghĩ hay quá nhỉ.
Tác giả:
Tầng lớp thượng lưu cũng dậy sóng rồi … Kẻ địch mới xuất hiện thực sự không đơn giản đâu …