Editor: Nguyệt
Ngoài khả năng phòng ngự siêu mạnh như của Kim Giáp Trùng phiên bản , phiên bản còn được trang bị một hộp đạn siêu cấp với số lượng vượt trội, hai cánh tay lắp hai khẩu súng laser liên thanh, tốc độ hai nghìn phát mỗi giây, nếu kết hợp với hộp đạn sau lưng thì một chiếc cơ giáp này đủ để tiêu diệt mọi mục tiêu trong phạm vi . Có thể gọi nó là thành lũy di động phiên bản thu nhỏ.
Đương nhiên, được cái này thì mất cái kia, Kim Giáp Trùng phiên bản có khả năng phòng ngự và tấn công siêu mạnh, nhưng tốc độ di chuyển cực chậm, chậm hơn cả loại cơ giáp bình thường nhất. Tác dụng lớn nhất của chiếc cơ giáp này là để bọc hậu.
Chung Thịnh rất bất an về chuyến đi lần này. Anh đã quyết định rồi, nếu chẳng may có chuyện gì, anh sẽ cản đằng sau cho ngài Ariel đi trước, kiểu gì cũng phải để ngài Ariel sống sót.
Để đề phòng các tình huống khác có thể xảy ra, anh còn gắn thêm một quả lựu đạn hạt nhân vào hộp năng lượng của Kim Giáp Trùng, lúc nguy cấp có thể đồng quy vu tận với kẻ thù, tranh thủ thời gian cho Ariel.
Cho dù Ariel không biết mấy suy nghĩ của Chung Thịnh thì khi nhìn đồ đạc anh chuẩn bị cũng đoán ra được.
Ariel mặt đen như đáy nồi, không thèm để ý chuyện sắp đến lúc xuất phát, lôi anh lên giường “trừng phạt” một phen.
Chung Thịnh ôm cái eo bủn rủn, khóc dở mếu dở nhìn Ariel đổi Kim Giáp Trùng thành một chiếc Lôi Ưng, loại cơ giáp nổi tiếng với tốc độ đào tẩu nhanh kinh người [= =]. Động cơ của nó được trang bị ở chân để tiện chạy trốn. Trong quân đội, rất nhiều binh sĩ đều gọi vui loại cơ giáp này là “Lôi đào tẩu”.
Chuẩn bị xong xuôi hết rồi, cuối cùng lại vì người nào đó hành động nông nổi mà phải lùi thời gian xuất phát lại một ngày [].
Ngày xuất phát, hai người lái một chiến hạm loại nhỏ bay về phía tinh cầu nọ. Ariel quyết định mang theo một vài binh sĩ, có lẽ là để trấn an Chung Thịnh, bảo họ điều khiển chiến hạm dừng trên không trung chờ hai người.
Cơ giáp hệ tốc độ được thiết kế dành riêng cho trinh sát, khả năng ngụy trang ẩn nấp tốt miễn chê, tốc độ cực nhanh. Hai người điều khiển cơ giáp rời khỏi chiến hạm, chỉ mất không đến hai tiếng đã vượt qua được tầng khí quyển. Để đảm bảo an toàn, hai người đáp xuống nơi cách căn cứ khoảng một trăm km.
Lặng lẽ ẩn nấp tại nơi gần căn cứ, mở hệ thống ngụy trang, hòa làm một với cảnh vật xung quanh, hai người nấp sau một sườn núi nhỏ, lấy kính viễn vọng ra quan sát.
Xem xong, Ariel nhíu mày. Căn cứ có vẻ bình thường, nhưng quá mức yên tĩnh.
Tinh cầu vệ tinh này có diện tích nhỏ hẹp, không có giá trị chiến lược, Liên Bang lập căn cứ nhỏ tại đây chẳng qua cũng chỉ để làm căn cứ tiền đồn(), phân phối mười binh sĩ theo tiêu chuẩn. Nhưng hôm nay lại không thấy bóng ai.
“Để em đến gần hơn xem thế nào.”
“Nhớ cẩn thận, anh cứ có dự cảm chẳng lành.” – Ariel nhắc nhở.
Chung Thịnh gật đầu, cẩn thận tiếp cận căn cứ.
Đến khi tới gần bãi mìn của căn cứ, Chung Thịnh mới dừng lại, mở ra-đa. Trên màn hình hiện thị một loạt điểm đỏ chói mắt vây xung quanh điểm sáng trắng là anh.
Chung Thịnh thầm giật mình. Bị bao vây!!
Nhưng sau đấy anh bình tĩnh lại. Phạm vi mười mét xung quanh không có bất kỳ chướng ngại vật nào, nếu có kẻ địch xuất hiện thì không lý nào anh lại không nhìn thấy.
Vậy là … ở dưới lòng đất?
Chung Thịnh thử lùi lại đằng sau, quả nhiên khoảng cách càng kéo giãn thì màu của điểm đỏ trên ra-đa càng mờ, đến khi lùi lại hai trăm mét thì mất hẳn.
Chung Thịnh lại lặng lẽ từ từ trở lại chỗ Ariel, báo cáo ngắn gọn tình hình quan sát được. Hai người nhìn nhau, hiểu ra tình huống ở đây rất phức tạp.
Tinh cầu nhỏ này không có gì đặc biệt, không có tài nguyên gì, chẳng ai ngờ được Liên minh Người tiến hóa lại lập một căn cứ khổng lồ dưới lòng đất ở chỗ này. Từ hình ảnh ra-đa lúc nãy Chung Thịnh quan sát được, dưới mặt đất có ít nhất một trăm chiến sĩ cải tạo gene. Ngay cả Ariel và Chung Thịnh cũng không đọ nổi nhiều người như thế, nếu Ariel không cho nổ quả đạn hạt nhân kia thì chỉ còn cách chật vật mà chạy trốn.
Trông mặt Ariel có vẻ khó coi. Hiện giờ hắn có hai lựa chọn, một là về căn cứ, phái chiến hạm vũ trụ loại lớn đến san bằng nơi này, cho dù Liên minh Người tiến hóa có âm mưu gì thì cũng biến thành tro hết, nhưng như thế họ sẽ không biết được kế hoạch của kẻ địch, nếu thực sự là thứ uy hiếp đến sự tồn vong của Liên Bang thì đối phương chỉ cần đổi chỗ khác rồi lập một căn cứ mới là xong hai là hắn và Chung Thịnh nghĩ cách đột nhập căn cứ, tìm hiểu rõ ý đồ của địch rồi tìm biện pháp phá hủy nơi này. Hiển nhiên là lựa chọn số hai nguy hiểm hơn, cả hắn và Chung Thịnh đều sẽ rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
“Báo lại tình hình cho Fritz, bảo họ thông qua lỗ đen vũ trụ lập tức liên hệ với căn cứ, điều chiến hạm đến đây san phẳng chỗ này.” Gần như không cần suy nghĩ, Ariel quyết định đồng thời tiến hành cả hai cách. Để đề phòng quân địch bỏ chạy, hắn và Chung Thịnh sẽ ở lại nghĩ cách đột nhập căn cứ, rồi bảo chiến hạm tiếp ứng họ trở về căn cứ, điều quân đến đây.
Hai người lẳng lặng nằm sấp trên sườn núi, đến khi màn đêm buông xuống mới từ từ tiếp cận căn cứ.
Có kinh nghiệm lần trước, hai người theo dõi sát sao màn hình ra-đa. Điểm đỏ phủ khắp màn hình. Hai người thử tiếp cận từ hai phía khác nhau, không ngờ số lượng quân địch hiển thị trên màn hình lại tương đương nhau.
Chung Thịnh cau mày. Quy mô của căn cứ này còn lớn hơn họ tưởng. Liên minh Người tiến hóa lập một căn cứ khổng lồ như thế tại đây là có âm mưu gì?
Hai người dùng kênh liên lạc trao đổi dấu tay với nhau, bắt đầu dạo một vòng quanh căn cứ.
Đến khi gặp nhau, kết hợp tin tức thu được từ hai ra-đa, về cơ bản họ đã định hình được kết cấu của căn cứ này.
Lối vào căn cứ dưới lòng đất chắc hẳn nằm trong căn cứ nhỏ trên mặt đất. Nhưng hiện giờ đang có năm tên chiến sĩ cải tạo gene canh gác, muốn đột nhập vào trong mà không để chúng phát hiện là cả một vấn đề.
Nghĩ một lát, Chung Thịnh lấy bình khí thôi miên từ hộp dự bị đằng sau cơ giáp ra. May là Ariel chỉ đổi con Kim Giáp Trùng phiên bản kia thôi, mấy món đồ khác của anh vẫn được bảo toàn.
Lắc lắc cái bình trong tay, Chung Thịnh hài lòng nhận lấy ngón cái tán thưởng của đối phương, chạy dọc theo tường căn cứ, vất vả một hồi cuối cùng cũng tìm được hệ thống thông khí của căn cứ.
Có lẽ là để qua mắt lính tuần tra nên căn cứ nhỏ này không có thay đổi gì, xây dựng và bố trí đúng theo tiêu chuẩn của Liên Bang. Mà Ariel là chỉ huy tối cao của khu vực phòng thủ này, đương nhiên có quyền kiểm soát tối cao với tất cả căn cứ trong phạm vi quản lý của mình. Hắn nhanh chóng kết nối với hệ thống điều khiển của căn cứ bằng quang não, dễ dàng nhập số liệu về thân phận của mình vào, im hơi lặng tiếng kiểm soát toàn bộ hệ thống phòng ngự của căn cứ, tất nhiên là chỉ giới hạn ở trên mặt đất.
Lắp bình khí gây mê vào hệ thống thông khí, năm phút sau, hai người mỉm cười nhìn nhau khi thấy năm tên lính canh gác trong căn cứ đều mê man.
Đang định thu hồi cơ giáp, đột nhập vào căn cứ thì ra-đa đột nhiên cảnh báo có vật thể không xác định lại gần.
Hai người nhanh chóng nằm úp xuống đất, mở hệ thống ngụy trang ở mức tối đa. Hai chiếc cơ giáp nhanh chóng hòa vào đêm tối.
Chỉ lát sau, một thiết bị bay màu xanh lục xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Hiển nhiên đây không phải kỹ thuật của Liên Bang. Màu xanh lục của thiết bị bay thực chất chính là các dây leo đan cài chằng chịt.
Chung Thịnh không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Loại thiết bị bay được bao bọc bởi dây leo này có khả năng ẩn nấp rất tốt, ngay cả ra-đa của cơ giáp trinh sát cũng không xác định được nó là gì. Nếu dùng nó để đánh tập kích chắc chắn sẽ đạt hiệu quả cao. Xem ra lần này quay về phải nhắc bộ hậu cần nâng cấp cho hệ thống ra-đa của chiến hạm và cơ giáp.
Ariel nhìn thiết bị bay kia chợt giật mình. Hình như đây chính là loại đã tập kích quân khu III lúc trước. Xem ra Liên minh Người tiến hóa đã nắm vững kỹ thuật sản xuất loại thiết bị đó. Điều này rất bất lợi với Liên Bang.
Có hai người đàn ông bước xuống khỏi thiết bị bay, thoạt trông như là con người bình thường. Bọn họ tiện tay khóa cửa thiết bị bay, rồi đi về phía căn cứ.
Ariel chợt nảy ra một ý. Hắn ra dấu tay với Chung Thịnh, hai người chuẩn bị tinh thần, lúc hai tên kia đến gần thì đột ngột tấn công. Đối phương còn chẳng kịp hóa thành hình thú đã bị dao găm cơ giáp đâm chết.
Cảnh giác quan sát xung quanh, hai người nhanh chóng xử lý thi thể quân địch, lần mò quang não của chúng thì biết hai tên này là nhân viên đến đây thị sát.
Biết nói sao đây, tiền từ trên trời rơi xuống?
Ariel với Chung Thịnh liếc nhau, không biết nói gì trước tình hình diễn biến kỳ lạ này.
Dùng tư liệu của hai người kia để mở thiết bị bay nọ, đến khi thấy bàn điều khiển thì hai người lại đau đầu. Nó không phải hệ thống thao tác hoàn chỉnh như các loại thiết bị bay khác, mà là bốn ngọn dây leo xanh rì.
Mấy dây leo kia xanh tươi mơn mởn, còn rơi rung rung, cảm giác như đang hô hấp vậy. Ariel với Chung Thịnh không biết phải làm sao với “bàn điều khiển” này.
() Tiền đồn: vị trí ở xa doanh trại bộ đội, có nhiệm vụ canh giữ và chống lại những cuộc tấn công đầu tiên của địch.